Ôn Nhã Ly thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, trên mặt tươi cười: “Vậy thì hay quá, em cứ sợ chị đi luôn không về nữa cơI”
“Chị quyết định đến thành phố Châu Thái, nếu em nhớ chị có thể đến tìm chị bất cứ lúc nào” Tân Hoài An nói xong, nhìn Trương Nhược Phi ở bên cạnh, cô bất ngờ đổi giọng: “Chỉ có điều, sau này chúng ta muốn hẹn Trương Nhược Phi thì hơi khó khăn, chuyến này anh ấy đi nước ngoài, núi cao đường xa, không biết lúc nào mới trở về!”
Ôn Nhã Ly liếc nhìn anh ta, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Trương Nhược Phi cũng nhìn về phía cô ấy, chẳng biết nghĩ tới điều gì, anh ta nhíu mày.
Một lúc sau, anh ta do dự nói: “Nhã Ly à, sau khi tôi đi rồi, nếu mẹ tôi có chuyện gì phiền em báo với tôi một tiếng nhé.
Mẹ tôi luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng, có chuyện gì cũng không chịu nói với tôi”
Ôn Nhã Ly gật đầu, thấp giọng nói: “Dạ, em hiểu rồi”
Tân Hoài An đảo mắt nhìn hai người, trong mắt lộ ra vẻ nghỉ ngờ.
Hai người này nói chuyện đột nhiên trở nên khách sáo như vậy, bầu không khí không ổn lắm.
Tuy nhiên, cô cũng không hỏi nhiều, có một số việc cô không tiện nhúng tay vào.
Sau khi Trương Nhược Phi rời đi, Tân Hoài An cũng chuẩn bị lên đường.
Trước đó, cô từng liên hệ với bạn của Trương Nhược Phi cũng là chủ nhà của cô để trả lại nhà.
Nào ngờ, đối phương trả lại tiền thuê nhà cho cô, nhưng Tân Hoài An kiên quyết không chịu nhận.
Trước đây, cô định thuê lâu dài, đồng thời sửa sang các lắp đặt trong nhà.
Lúc này, cô mới ở hai tháng đã trả nhà, chẳng khác nào cô làm trái hợp đồng.
Sao cô có thể nhận lại số tiền đó chứ?
Sắp xếp hành lý đối với người khác mà nói là một chuyện rất phiền phức, nhưng lại rất dễ dàng với Tân Hoài An.
Cô không phải là một người cuồng mua sắm và cô cũng giản lược hết phong cách trong cuộc sống hết mức có thể.
Lúc rời đi, cô chỉ mang theo một cái vali nhỏ, những món khác hoặc là bán qua tay, hoặc vứt đi, số còn lại cho Ôn Nhã Ly.
Trước khi xuất phát, cô nhận được điện thoại của Vương Thanh Hà.
“Tôi đã gửi một chiếc xe đưa cô ra khỏi thành phố”
Giọng nói của Vương Thanh Hà vọng tới từ trong điện thoại.
“Tôi có thể tự đi” Tân Hoài An nói, trong tâm mắt cô, có một chiếc xe con chậm rãi lái tới.
“Tôi phải xác nhận cô đã rời khỏi thành phố Hải Lam thì tôi mới có thể đưa ba tỷ cho cô.
Người của tôi sẽ đưa cô đến nhà ga thành phố khác, cô có thể ngồi xe rời đi từ chỗ đó” Giọng điệu của Vương Thanh Hà rất mạnh mẽ, hoàn toàn không cho cô có cơ hội thương lượng.
Tân Hoài An nhìn chiếc xe màu đen ngừng ở trước mặt mình, cửa sổ xe kéo xuống, Tiêu Mạnh Lương vẫy tay chào cô: “Cô Tân, Thanh Hà bảo tôi đến đây tiễn cô”
Thấy là anh ta, trong lòng cô khẽ dao động, bình thản nói với đầu dây bên kia: “Được, cứ làm theo ý cô.
Sau đó, cô hết sức phối hợp kéo cửa xe sau ra, lên xe.
Tiêu Mạnh Lương nhìn cô qua kính chiếu hậu, ngay tiếp theo khởi động xe rời đi.
Tân Hoài An cúi đầu bấm điện thoại, cô tìm tài khoản của Dư Nhiễm rồi gửi một tin nhắn: “Hôm nay em tuyên truyền bộ phim mới của đạo diễn Đường phải không?”
Dư Nhiễm trả lời rất nhanh: “Đúng vậy ạ”
Ngay sau đó, cô ấy gửi thêm một tin: “Chị đến đâu rồi? Mọi thứ có thuận lợi không? Gặp được người kia chưa?”
Tân Hoài An liếc mắt nhìn Tiêu Mạnh Lương đang lái xe, muốn nói cô ấy biết, mình đang ở trên xe của anh ta.
Có điều, cô sợ nói ra sẽ dọa cô ấy..