Xe chạy được một đoạn, trong khoảng thời gian này, ánh mắt của Tiêu Mạnh Lương đã cứ thi thoảng lại nhìn về phía kính chiếu hậu.
Tân Hoài An biết anh ta đang đợi cái gì, đương nhiên cô không thể để anh ta thất vọng.
“Anh dừng xe một chút được không, tôi có hơi chóng mặt” Cô đỡ đầu, nói với vẻ mặt khó chịu.
“Sắp ra khỏi thành phố rồi, chịu khó một chút đi” Tiêu Mạnh Lương ói rồi, càng lúc càng tăng tốc độ xe.
Rầm!
Tân Hoài An cuối cùng ngất tại chỗ ngồi.
Xác nhận rằng cô không còn ý thức, Tiêu Mạnh Lương tiếp tục lái xe ra khỏi thành phố, ra khỏi đường chính, đi vào con đường lầy lội không có ai đi, dừng lại trong rừng cây mọc um tùm.
Anh ta ra khỏi xe và mở cửa sau ra.
Nhìn thấy Tân Hoài An năm bất tỉnh trên ghế, anh ta xoa xoa tay, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười độc ác.
“Ông đây đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa nếm qua mùi vị của phụ nữ có thai đâu, he he, khiến cô bị sảy thai xong, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ”
Tiêu Mạnh Lương nói, chui vào khoang xe phía sau, cơ thể dần dần đè lên cơ thể của Tân Hoài An.
.
truyện ngôn tình
Đột nhiên, anh ta thốt lên một tiếng nghi ngờ: “Đây là cái gì?”
Một cây kim mang ánh sáng bạc đam trên đùi Tân Hoài An.
Tiêu Mạnh Lương cau mày lại, tùy tiện rút cây kim ra, chuẩn bị ném nó đi.
Ánh mắt anh ta đảo qua, rất nhanh liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của Tân Hoài An.
“Cô, không phải cô đã ngất rồi sao?” Anh ta kêu lên.
Trong chai nước cô uống lúc trước, anh ta đã bỏ gấp ba lần lượng thuốc!
Tân Hoài An cười lạnh một tiếng, cái loại thuốc mê này, cô dùng mũi cũng có thể ngửi ra được! Đừng nói là cách giải, chẳng qua chỉ là chuyện của một cây kim bạc mà thôi.
Nhìn thấy kế hoạch bị bại lộ, Tiêu Mạnh Lương vô thức muốn dùng sức mạnh của mình để khống chế Tân Hoài An.
Khoảng cách thể chất giữa nam và nữ là rất lớn, chưa kể Tân Hoài An lại là một phụ nữ có thai, cho dù không bị hôn mê thì cũng không phải là đối thủ của anh ta!
Tiêu Mạnh Lương đầy tự tin, nhào về phía Tân Hoài An, hai tay ấn lên vai cô.
Trong mắt Tân Hoài An thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhanh chóng chộp lấy cây kim bạc trên tay anh ta, đâm thật mạnh lên huyệt tê trên người anh ta.
Thấy thân hình to béo của anh ta đột ngột đổ ập xuống, cô lùi lại phía sau để tránh bị đập phải.
Tiêu Mạnh Lương nặng nề ngã xuống ghế xe, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt kinh ngạc nhìn cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao anh ta không thể di chuyển?
Tân Hoài An lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, giữa ngón tay lại có thêm một cái kim bạc.
Cô khẽ hừ một tiếng, nói: “Hiện tại tôi hỏi anh một câu, anh trả lời cho thành thật, nếu không cái kim này… Để tôi nghĩ xem nên đâm vào đâu thì thích hợp”
Mũi kim sắc bén chậm rãi từ trên đỉnh đầu đi xuống, lướt qua hai tròng mắt run rẩy của anh ta, dừng ở chính giữa lông mày của anh ta.
Đây là vị trí nhạy cảm nhất của khu trung tâm.
Đúng không sai, lông trên toàn thân Tiêu Mạnh Lương dựng đứng cả lên, mồ hôi túa ra từ trán anh ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Cô… cô muốn hỏi cái gì?”.