Trợ lý nam gật đầu: “Chử Chấn Phong không dễ tiếp cận, muốn lấy được DNA của anh ta, chỉ e là không dễ”
“Có một người có thể giúp được”
Khi nói chuyện, Hàn Lệ Thu đã ngồi vào trong xe.
Trợ lý nam đặt xe lăn sang một bên, ngồi vào vị trí phó lái.
Hàn Lệ Thu lấy điện thoại di động ra, gọi đi một cuộc điện thoại: “Đề nghị của tôi lần trước, cô xem xét thế nào rồi?”
Có lẽ đối phương không đồng ý nên cô ta khẽ nhíu mày, lại một lần nữa nói r: ừng có mà nằm mợ, đối với nhà họ Chử mà nói, cô chỉ là một người ngoài, huống hồ, các người còn có huyết hải thâm thù mà?
Bọn họ bình thường cũng đối xử với cô không ra gì”
“Đúng rồi, gần đây không phải đang tích cực mà tự bàn chuyện hôn sự cho cô sao? Xem ra bọn họ đã chuẩn bị đá cô ra ngoài rồi, tập đoàn Chử Thị lớn như vậy, sau này có thể có quan hệ gì với cô chứ?”
“Nếu như cô đồng ý hợp tác với tôi, chuyện cô muốn làm, thứ cô muốn có, tôi đều có thể giúp cô thực hiện.
Suy xét chút đi?”
Cô ta không nói gì nữa, đợi đối phương phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng bên kia cũng đưa ra một đáp án.
Hàn Lệ Thu hài lòng cong khóe môi nói: “Được, có điều trước mắt cô giúp tôi lấy một thứ…”
Sau khi nói ra yêu cầu của mình, cô ta tắt máy.
Khi đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì tiếng chuông lại vang lên.
Nhìn thấy là số của bệnh viện gọi tới, cô ta khẽ nhướng mày, suy nghĩ rồi nghe máy.
Người hại chết Hàn Lệ Hoan, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Có điều, trước mắt, cô ta muốn giành lại tất cả những thứ mà cô ta đánh mất vì đôi chân này!
Tân Hoài An nhìn camera giám sát, theo lời Hàn Lệ Thu nói, cô đúng là được một đôi vợ chồng đưa tới bệnh viện.
Có điều hình ảnh trong camera có chút mơ hồ, không thể nhìn rõ mặt của đôi vợ chồng, cho nên, cô không có cách nào biết được người cứu mình trông như thế nào.
Trở lại phòng bệnh, một ý tá có dáng người nhỏ xinh lo lắng bước nhanh tới: “Cô Tân, hiện giờ sức khỏe của cô không nên đi lại, cô Hàn đã dặn dò phải chăm sóc cô thật tốt, cô mau năm xuống nghỉ ngơi đi”
Tân Hoài An khẽ cười: “Tôi năm lâu khó chịu, cho nên mới đi ra ngoài dạo một lát”
Tuy rằng nói vậy nhưng thấy y tá căng thẳng như thế, cô vẫn ngoan ngoãn nằm trở lại giường bệnh.
Cô y tá thở phào một hơi: “Vậy mới được chứ, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào”
Nói rồi, cô ta chuẩn bị đi ra ngoài.
Tân Hoài An lại gọi cô ta lại: “Đợi chút, tôi muốn hỏi chút, khi tôi được đưa tới bệnh viện, mấy thứ đồ tùy thân của tôi có còn không?”
Cô y tá gật đầu, đi tới một bên, mở ngăn tủ ra, lấy ra một cái túi nhỏ.
“Đều ở đây cả”.