Bớt đi sự chú ý của người nhà họ Chử, cô ta cuối cùng mới tên tâm liên lạc với Tiêu Mạnh Lương.
Bảo anh ta đi đối phó với Tân Hoài An, kết quả là làm mọi chuyện rối tung cả lên, cô ta không muốn giữ anh ta lại nữa.
Bây giờ lại phát hiện cô ta đang mang thai, nghĩ đến mối quan hệ giữa anh ta với đứa bé này… càng không thể giữ lại anh ta.
Vương Thanh Hà mặc chiếc áo khoác gió màu đen, quấn chặt người và xuất hiện trong phòng khách sạn.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, cả người đây mùi rượu, say khướt.
Cô ta chán ghét mà nhíu chặt chân mày, giơ chân đá vào mắt cổ chân của anh ta: “Mấy ngày nay anh Chử có phái người đến tìm anh hay không?”
Chuyện ở show livestream tuyên truyền kia, mặc dù ngoài miệng Chử Chấn Phong nói sẽ không truy cứu nữa, hơn nữa còn sử dụng những biện pháp mạnh mẽ để giúp cô ta che đậy quá khứ.
Nhưng cô ta vẫn lo lắng, anh có âm thầm đi điều tra hay không, đào ra sự thật mà cô ta đang cố gắng che đậy…
Cho nên, cô ta phải xác nhận chuyện này trước.
Tiêu Mạnh Lương thong thả đung đưa hai chân, chống một tay lên ghế sô pha: “Không có, hai ngày qua theo lời cô nói, tôi một bước cũng không bước ra khỏi cửa khách sạn, cũng không có ai chủ động đến tìm tôi, à, đúng rồi.
“
Anh ta nâng đôi mắt thô bỉ lên, nheo mắt cười nhìn về phía Vương Thanh Hà: “Tôi đã gọi mấy người phụ nữ đến, có tính hay không?”
Vương Thanh Hà đột nhiên cảm thấy buồn nôn, đương nhiên cô ta biết anh ta đang nói đến loại phụ nữ nào.
Chẳng qua, nghe những gì anh ta nói, Chử Chấn Phong quả thực không cử người đi tìm Tiêu Mạnh Lương.
Bây giờ cô ta đã có thể yên tâm.
Vẻ mặt của Vương Thanh Hà dãn ra, lại nhìn về phía Tiêu Mạnh Lương, cuối cùng đi thẳng vào chủ đề nói: “Tôi đến tìm anh là vì một chuyện khác.”
Khi đang nói chuyện, cô ta lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong này có sáu tỷ, cộng thêm ba tỷ mà tôi đã đưa cho anh trước đó, đủ để cả đời này anh sống thoải mái ở những nơi khác” Nói xong, cô ta ném thẻ vào tay Tiêu Mạnh Lương.
Vừa nghe thấy có tiền, Tiêu Mạnh Lương tự nhiên phấn chấn hẳn ội vàng mừng rỡ bắt lấy thẻ lên, Chẳng qua, anh ta từ từ hiểu rõ ý của Vương Thanh Hà, khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ không muốn phối hợp.
Tiêu Mạnh Lương khịt mũi khinh thường, tiện tay ném chiếc thẻ sang một bên.
“Anh sao vậy?” Vương Thanh Hà cau mày nhìn anh ta.
“Cô đây là muốn đuổi tôi đi? Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô chuẩn bị gả cho Chử Chấn Phong, sợ rằng tôi sẽ làm liên lụy đến cô.”
Tiêu Mạnh Lương nói dứt khoát.
Vương Thanh Hà cũng không phủ nhận: “Anh cứ ở lại đây, ngộ nhỡ bị phát hiện, tôi sẽ gặp rắc rối mất”“
“Á à, nói nghe hay đấy.
Là vì sợ tôi tiếp tục đòi tiền cô, hay là Chử Chấn Phong phát hiện cô đã từng bị tôi chơi?” Tiêu Mạnh Lương trợn mắt trắng, giơ tay: “Muốn tống cổ tôi đi cũng phải có chút thành ý, chỉ có sáu tỷ, quá không phù hợp với thân phận mợ chủ của nhà họ chử của cô rồi đấy”
Hóa ra là chê ít tiền.
Ánh mắt Vương Thanh Hà u ám, cô ta lạnh lùng nói: “Anh muốn bao nhiêu?”
Tiêu Mạnh Lương không nói, chỉ xòe năm ngón tay ra lắc lắc.
“15 tỷ?” Vương Thanh Hà nheo mắt, có chút bất mấn.
Tên Tiêu Mạnh Lương này trước giờ đã lấy của cô ta nhiều tiền như vậy lại còn dám tiếp tục vòi vĩnh?
Tuy nhiên, cô ta vẫn đánh giá thấp lòng tham của người đàn ông này.
Tiêu Mạnh Lương nhìn cô lắc đầu, tốt bụng giải thích: “Không phải 5 tỷ, là 150 tỷ”
“Anh..” Vương Thanh Hà tức giận đến mức suýt chút nữa hụt hơi.
Tên này, thật sự dám mở miệng nhắc tới!
150 tỷ, một số tiền lớn như vậy, cô ta lấy ở đâu ra?.