Điều này cũng khiến Dư Nhiễm đến bây giờ vẫn đang bị chìm trong sự bàn tán của mọi người.
Cô ấy tìm đến Vương Thanh Hà không vì chuyện gì khác, chỉ là muốn liều một phen cuối cùng, dù sao trong tay cô ấy vẫn còn một bản ghi âm do Tần Hoài An đưa ra, có thể chứng minh mình vô tội.
Vì vậy, cô ấy đã tiếp cận Vương Thanh Hà, hy vọng sẽ dùng đoạn ghi âm này để gây áp lực lên Vương Thanh Hà, khiến cô ta chủ động đứng ra làm sáng tỏ giúp mình.
Vương Thanh Hà hiểu rõ ý đồ của Dư Nhiễm, khi biết trên tay cô ấy vân còn một đoạn ghi âm, tâm tình vốn đã hỏng bét nay lại càng rối bời như mớ bòng bong.
Tất nhiên cô ta sẽ không đồng ý với yêu cầu của Dư Nhiễm!
Khi cô ta định từ chối, Chử Gia Mỹ đang nghe điện thoại bên cạnh lại âm thầm dùng khẩu hình miệng nói với cô ta.
Vương Thanh Hà giật mình, cuối cùng vẫn làm theo những gì cô ta nói.
“Em nói lừa Dư Nhiễm đến đây và đẩy cái chết của Tiêu Mạnh Lương lên người cô ta à? Có thể làm như vậy sao?” Sau khi cúp điện thoại, Vương Thanh Hà lập tức hỏi.
Chử Gia Mỹ xem thường: “Đã có người chết thì nhất định phải có người chịu trách nhiệm, bằng không chuyện này rơi vào trên người chị, chị có bằng lòng không?”
Vương Thanh Hà không chút do dự lắc đầu, đương nhiên không muốn!
Đặc biệt là vào thời điểm này – cô ta sẽ sớm kết hôn với anh Chử!
Chử Gia Mỹ cười nói: “Chuyện còn lại cứ giao cho em, chị về trước đi”
Vương Thanh Hà liền ngờ vực nhìn cô ta.
“Sao thế, chị không tin tưởng em à?” Chử Gia Mỹ hỏi ngược lại.
Mặc dù trong lòng Vương Thanh Hà nghĩ như vậy, nhưng cô ta không thể trực tiếp nói thẳng ra.
Cô ta bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Chử Gia Mỹ, chấn động tâm tư, nói: “Không phải, chị chỉ nghĩ em không giống với trước kia.
Cho tới bây giờ chị cũng không biết, vì sao em lại giúp chị?”
Chử Gia Mỹ cười cười, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ nói: “Hiện tại em giúp chị, sau này sẽ có lúc cần chị trợ giúp.
Dù sao loại chuyện này là giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”
Vương Thanh Hà thực sự không thể nhìn thấy bất kỳ thông tin nào từ khuôn mặt của cô ta, Cô ta đành phải gật đầu: “Không sai.”
Cuối cùng, để rũ bỏ trách nhiệm, Vương Thanh Hà đã rời đi trước.
Chử Gia Mỹ đóng cửa khách sạn, đi đến ghế sô pha, cầm điện thoại di động của Tiêu Mạnh Lương lên.
Sau khi trả lời một tin nhắn, cô ta lau dấu vân tay và ném mạnh điện thoại xuống đất.
Cô ta đang chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên cảm thấy một chút kỳ lạ.
Hừm?
Mang theo sự nghi hoặc, cô ta bước sang một bên và lấy ra một chiếc máy ảnh ở trạng thái quay phim từ phía sau đám hoa cỏ trong lọ hoa.
Cô ta hơi ngạc nhiên, mở video trong máy quay ra xem.
Sau khi xem qua, ánh mắt lại lần nữa rơi vào người đàn ông trên mặt đất, khóe môi chậm rãi cong lên.
Người đàn ông này đúng là có mưu mô, có điều lần này ngược lại cô ta mới là người được hưởng lợi.
Có cái này thì không sợ Vương Thanh Hà không nghe lời.
Chỉ là máy quay này đã quay được cô ta ở phần sau của video, còn cần phải cắt ghép chỉnh sửa lại mới được.
Khi Dư Nhiễm đến phòng khách sạn, thấy cửa không đóng chặt, cô ấy bèn nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Sau đó, hoảng sợ trước cảnh tượng trong phòng, cô ấy thốt ra tiếng thét chói tai.
Đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại và nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục bỗng xông vào..