Nói xong, cô quay người đi theo y tá ra ngoài, bước chân nhanh nhẹn, không chút do dự.
Dù sao vẫn có người bị thương đang chờ cô đến giúp!
Tân Hoài An đến phòng khám nơi người bi thương nằm.
Vừa vào cửa, cô đã nghiêm nghị hỏi bằng tiếng địa phương chuẩn xác: “Tình hình thế nào?”
“Là vết thương do súng bắn” Một bác sĩ nước ngoài phụ trách hội chẩn đứng bên cạnh đáp lại câu hỏi của Tân Hoài An., mẹ làm xong việc sẽ dẫn Có thể là bởi vì kiêng kị gì đó, anh ta không dám lại gần người bị thương này.
Tân Hoài An nhíu mày, vết thương do súng bản?
Tuy nhiên, chỉ sau một giây do dự, cô đã dứt khoát bước tới và mở màn để xem xét người bị thương.
Đây là một thanh niên toàn thân bê bết máu, không thể phân biệt được là của anh ta hay của người khác.
Như lời cô y tá vừa nói, chỉ cần nhìn thoáng qua là Tân Hoài An đã có thể biết được anh ta là người châu Á.
Nhưng có phải người nước mình hay không thì còn phải hỏi lại.
Tân Hoài An nhìn hàng mi run rẩy của anh ta, xác định chắc chắn rằng anh ta không hề hôn mê.
Cô giao tiếp với anh ta bằng tiếng mẹ đẻ: “Tôi nghe nói rằng anh không muốn để đồng nghiệp của tôi chữa trị cho anh, nhưng anh bị thương rất nặng và phải được điều trị ngay lập tức”
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng liếc qua anh ta, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói: “Anh bị bắn đến bảy phát sao? Có vết thương nào ở lưng không? Tôi cần kiểm tra cho anh rồi mới lấy đạn ra”
Lúc này, người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt.
Một đôi mắt sắc bén như chim ưng rơi vào trên mặt Tân Hoài An, có vẻ hơi ngoài ý muốn.
Chắc anh ta không ngờ lại gặp được đồng hương của mình ở một nơi nhỏ bé như vậy.
“Tôi…” Anh mấp máy đôi môi khô ráp, khó khăn nói: “Tránh xa tôi ra.
Tôi bị nhiễm một loại virus rất dễ lây lan”
Trong mắt Tân Hoài An xẹt qua ánh chớp: “Tôi biết”
Cô trấn an anh ta: “Loại virus này lây truyền qua đường máu.
Tôi sẽ phòng hộ, không tiếp xúc trực tiếp với máu của anh.
Nhưng anh phải phẫu thuật ngay bây giờ.”
Lúc này, đổi lại là người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tân Hoài An không thèm đợi anh ta, nhanh chóng dặn dò các bác sĩ và y tá ở bên ngoài: “Sắp xếp ca mổ ngay!”
“Vâng, bác sĩ Tân!”
Trước khi người đàn ông hôn mê, anh ta chỉ nghe thấy có người trả lời một câu như vậy.
Trong suốt quá trình, Tân Hoài An không để bất cứ ai chạm vào người đàn ông, tự mình đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật, đồng thời từ chối sự trợ giúp của trợ lý.
Cô đã nghiên cứu về loại virus ở trên cơ thể người đàn ông này cách đây không lâu, khả năng lây lan của nó rất mạnh.
Một ca phẫu thuật kéo dài ba giờ.
Tân Hoài An một mình lấy những mảnh vỡ của viên đạn, tự tay xử lý toàn bộ vết thương và khâu lại.
Sau ca phẫu thuật, cô mệt đến đầm đìa mồ hôi và gần như ngã quy.
Cô tháo dụng cụ phẫu thuật ra và soi gương, lại đột nhiên choáng váng.
Trên khóe mắt của cô có một vệt máu mờ, mà có lẽ cô đã vô tình làm dính lên khi cô lau mồ hôi trong quá trình phẫu thuật.
Sắc mặt cô đột biến.
Cô lập tức bước đến bồn rửa mặt và liên tục cọ rửa vùng mắt.
Mặc dù đã hết sức cẩn thận trong quá trình phẫu thuật, nhưng cuối cùng việc ngoài ý muốn vẫn không thể tránh khỏi..