Nguy hiểm như vậy, vậy mà trên mặt cô lại bình thản như mây trôi nước chảy?
Trong khi người đàn ông ngạc nhiên, anh ta đồng thời cũng tức giận không thể giải thích được.
Anh ta đã từng tận mắt chứng kiến cái chết của một người bị nhiễm bệnh, cách chết rất thê thảm.
“Nếu cô bị nhiễm virus, gan và thận của cô sẽ suy kiệt và chết trong vòng hai tuần.
Cô không sợ sao?”
Tân Hoài An nhẹ nhàng liếc anh ta một cái nói: “Tôi không chết được”
Vẫn là giọng điệu điềm đạm, nhưng đầy tự tin và quyết tâm.
Người đàn ông nhìn cô đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không bị thuyết phục.
Tân Hoài An nói tiếp: “Cho dù tôi bị nhiễm bệnh thì cũng có biện pháp trị liệu.
Tất nhiên là giờ tôi sẽ chữa cho anh trước.”
Virus này lần đầu tiên bùng phát tại một bộ tộc ở khu vực phía Tây Nam, vì tỷ lệ tử vong cao, mức độ lây lan không rộng và không nhiều người biết về nó.
Tuy nhiên, khi virus bắt đầu bùng phát, Tân Hoài An đã nhận được một email từ giáo sư Smith, trong đó có một số phân tích về loại virus, cô cảm thấy hứng thú nên đã tiến hành nghiên cứu và đạt được một số thành quả.
Vì vậy, cô không phải là không có chuẩn bị, cũng không phải là nói mạnh miệng.
‘Vẻ mặt của Tân Hoài An quá kiên định, khiến cho ý nghĩ trong lòng người đàn ông dao động.
Có lẽ, cô thật sự có biện pháp trị liệu!
Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới nói: “Được rồi, tôi nguyện ý tin tưởng cô!”
Sắc mặt Tân Hoài An không hề thay đổi, dù sao thì đối phương có tin hay không cũng vậy, chỉ cần cô có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta là được.
“Được rồi, anh đi ngủ trước đi” Cô bước tới và tắt đèn.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Với khả năng nhìn ban đêm xuất sắc được rèn luyện lâu dài, người đàn ông khóa chặt hình bóng người phụ nữ, thấy cô mò mẫm trở về giường năm xuống.
Anh ta không thể ngủ được, tâm trạng của anh ta có chút phức tạp.
Không nhịn được hỏi: “Cô… hình như chưa từng hỏi thân phận của tôi?”
Tân Hoài An đắp kín chăn bông, giơ tay ngáp một cái: “Ngày mai rồi nói sau”
Nói xong, cô trở mình nằm nghiêng, quay lưng về phía anh ta, hơi thở dần trở nên đều đều.
Hai năm đầu sau khi sinh con, cô hầu như không bao giờ có được một giấc ngủ hoàn chỉnh, một mình cô chăm con, ban ngày đi làm, giấc ngủ bị thiếu hụt trầm trọng.
Kết quả là bây giờ cô trở nên đặc biệt thèm ngủ, đến giờ ngủ thì phải ngủ, không có gì có thể cản trở được cô.
Người đàn ông xác định rằng Tân Hoài An chìm vào giấc ngủ rất nhanh, anh ta không khỏi có chút câm nín.
Nhưng anh cũng biết người phụ nữ này đã một mình trị liệu cho anh ta, còn ở lại đây chăm sóc anh ta, chắc hẳn cô rất mệt mỏi.
Ngược lại người đàn ông không buồn ngủ lắm.
Anh ta tựa vào đầu giường, mở to hai mắt mờ mịt nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ.
Nhiệm vụ lần này đã được hoàn thành, nhưng anh ta suýt nữa đã bỏ mạng.
Lần này không thể phát huy như thường có thể liên quan đến việc anh ta đã không ngừng thực hiện nhiệm vụ trong sáu tháng liên tiếp.
Có vẻ như anh ta cần tạm thời nghỉ ngơi và điều chỉnh lại trạng thái của mình..