Sáng sớm ngày hôm sau.
Trước khi ăn sáng, Tân Hoài An lấy hai ống máu của người đàn ông đưa cho y tá xét nghiệm.
Khi bữa sáng được giao đến, cô giúp anh ta kê một cái bàn nhỏ và sắp xếp đồ ăn, sau đó đi đến bàn bên cạnh ăn phần của mình.
Sau khi ăn xong, y tá gửi báo cáo kiểm tra.
Cô vừa lật báo cáo vừa ghi chú, hoàn toàn đắm chìm vào công việc của mình.
Cho đến khi, một ánh mắt quá mạnh mẽ không thể bỏ qua, rơi vào trên người cô hồi lâu, không hề có ý định nhúc nhích.
Tân Hoài An rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh phía sau.
“Bây giờ cơ thể anh không tiện di chuyển, anh có thể xem tivi hoặc đọc sách thay vì cứ nhìn chăm chằm tôi.”
“Tôi không thích xem những thứ đó” Người đàn ông nói mà không cần suy nghĩ.
Tân Hoài An giật giật khóe môi, có chút bất lực: “Nhưng nếu anh cứ nhìn tôi như thế này, tôi sẽ… chậc chậc, có chút phiền não.”
Nói xong, cô cố ý đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi sẽ không thoải mái.”
Người đàn ông hơi suy nghĩ, phản bác nói: “Cô cứ làm việc của cô, không cần phải để ý đến tôi.”
Tân Hoài An dứt khoát quay mặt về phía anh ta: “Được thôi, nến hiện tại anh rãnh rỗi như vậy, tôi vừa hay có thể đăng ký thông tin cơ bản của anh”
“Tên, tuổi, nghề nghiệp, nguyên nhân gây thương tích… tất cả những điều này phải được trình bày rõ ràng.
Cuộc điều tra ở đây rất nghiêm ngặt.
Nếu phát hiện chúng tôi đã xem bệnh cho một người đàn ông bị thương nặng do một vụ nổ súng không rõ nguyên nhân, tôi e rằng sẽ khó mà giải thích”
Tân Hoài An dùng giọng điệu giải quyết việc chung, sắc mặt nghiêm nghị nói.
Lần này, đến lượt người đàn ông lộ vẻ lúng túng trên khuôn mặt.
Có lẽ là không ngờ Tân Hoài An lại đột nhiên quật ngược lại.
Người đàn ông đau đầu, áy náy nhìn Tân Hoài An nói: “Xin lỗi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho các cô, nhưng thân phận của tôi… thật sự không tiện tiết lộ.
Tôi chỉ có thể cam đoan với cô, tôi nhất định không phải kẻ xấu, hoặc bất kỳ thế lực xấu nào”
Trong mắt Tân Hoài An xẹt qua một tia thấu hiểu.
Tân Hoài An có thể cảm nhận được khí chất của người đàn ông này khác với người thường, cũng có thể đoán được nghề nghiệp của anh ta.
Chỉ là đối phương không muốn tiết lộ, cô cũng không cần đào sâu chỉ tiết, đợi anh ta khỏi bệnh rồi để anh ta lặng yên không một tiếng động rời đi là được.
Cô đã dặn dò mọi người về vấn đề này.
“Vậy dù sao anh cũng phải nói cho tôi một cái tên, hay nói cách khác, tôi nên gọi anh là gì?” Tân Hoài An cầm sổ ghi chép lên chỉ vào cột họ tên, trêu đùa: “Cũng không thể ngày ngày đều gọi anh là 183 đúng không?”
“183?” Người đàn ông giật mình.
Tân Hoài An nhàn nhạt nói “ừm’ rồi giải thích: “À, đây là dữ liệu chiều cao của anh, bởi vì khi được đưa đến đây anh đã bất tỉnh, nên tôi mới tùy tiện đăng ký mã số cho anh”.