Tuy Thiên Nam không thể chơi cùng với bạn bè cùng trang lứa, hay hoà mình vào những người lớn trong bệnh viện nhưng vẫn mà cậu bé nhỏ được cưng chiều trong mắt các nhân viên công tác.
Hốc mắt Tiffany đỏ lên, lo lắng nói: “Một người sợ độ cao lại ngồi máy bay còn đưa Thiên Nam trở về như thế, cũng không để cho người ta yên tâm mà! Nếu tôi có thể đi cùng cô thì tốt rồi”
Tân Hoài An bật cười: “Đó là chuyện lâu lắm rồi, bây giờ tôi đã khắc phục rồi được chưa?”
Tiffany bĩu môi, vạch trần một cách không nể tình: “Đó là bởi vì ba năm này cô đâu có ngồi trên máy bay!”
Tân Hoài An: …
Biểu cảm Tiffany như “bị tôi nhìn thấu”, cô ta hít vào một hơi rồi nói: “Không sao, tuy bọn tôi không đi được, nhưng đã giúp cô tìm một sứ giả bảo vệ”
“Hả?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi không lại bỏ lỡ chuyến bay” Giọng nam sang sảng truyền từ bên kia đến.
Tân Hoài An nhìn xuất hiện người đàn ông trước mặt: “183? Sao anh còn ở đây?”
183 hạ bả vai: “Tôi tự mình đi nghỉ mát, vừa lúc phải về nước xử lý chút chuyện”
Tân Hoài An nghi ngờ anh ta biết mình phải đi về, cố ý đi cùng đường với mình.
Tuy nhiên, biết anh ta không phải người xấu, Tân Hoài An cũng vui khi có người đồng hành đã quen biết nhau.
“Hình như không thể chọn chỗ ngồi, đoán không chừng vị trí chúng ta không phải kề nhau, vậy chờ đáp đất rồi gặp lại.”
Tân Hoài An nói xong lời này thì đi lấy phiếu.
Khi đăng ký thì được báo là mình bị tăng khoang.
Sự đãi ngộ của khoang thương gia và khoang bình thường cũng khá khác biệt.
Lúc ngồi có nghe nhân viên nói, nếu cô bị say máy bay, khoang thương gia sẽ không khó chịu như vậy.
Nghe được lời này, Tân Hoài An vui vẻ lôi con trai vào ngồi vào khoang thương gia.
Trước tiên cô giúp con trai thắt kỹ đai an toàn, sau đó ở cúi đầu cài cho mình.
Đến khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ngồi xuống bên cạnh vị trí cô.
183?
Tân Hoài An kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa mới ngồi xuống.
Không chỉ ngồi chung một khoang mà giữa họ chỉ cách nhau có một lối đi, thật là trùng hợp.
Sau khi 183 ngồi xuống, anh ta quay đầu nhìn cô cười nhạt: “Xem ra chúng ta đều được thăng hạng khoang ngồi, thật may mắn”
Nói xong anh ta không có chút biểu hiện gì giống như ngạc nhiên, như thể anh ta đã biết trước rằng mình sẽ ngồi cùng khoang với Tân Hoài An.
Tân Hoài An không định vạch trần, nhưng anh ta đã nói vậy, cô đành phụ họa: “Ừm, may quá”
Sau đó cô không nói chuyện với anh ta nữa, nhanh chóng quay sang bên cạnh để chăm sóc con trai của mình.
Sáng nay Thiên Nam dậy sớm để kiểm tra và điều trị trước khi khởi hành rồi sau đó lại vội vã đến sân bay nên cơ thể cậu bé có chút không thể chịu đựng được, chẳng mấy chốc đã chóng mặt và ngủ thiếp đi.
Tân Hoài An trìu mến nhìn con trai, liền giúp cậu đắp một chiếc chăn mỏng.
Tuy nhiên khi máy bay cất cánh, cô bắt đầu ghen tị với con trai mình khi cậu bé có thể ngủ ngon như vậy.
Vì đi máy bay quá kinh khủng rồi!
Đối với một số người đi máy bay là một sự thích thú nhưng đối với cô, đó chính là cực hình!
Không chỉ nỗi sợ tâm lý do độ cao 10..mét gây ra mà thêm vào đó là cảm giác không trọng lượng khi cất cánh và hạ cánh gần như có thể giết chết nửa đời người của cô rồi!.