Phần lớn bệnh viện lớn của Hải Lam đều bị hai nhà Chử – Hàn nắm giữ trong tay, nếu cô đưa bé Nguy Nguy đến những bệnh viện kia, rất dễ bại lộ thân phận.
Mà cô chỉ muốn lặng lẽ chữa khỏi bệnh cho con trai rồi rời đi, không muốn để lộ hành tung của mình.
Ba người mang theo Thiên Nam, bắt đầu lên đường đến phòng khám.
Nói là phòng khám, nhưng quy mô có thể so với bệnh viện tư tâm trung, mà điểm đặc biệt nhất của phòng khám này là Đông Tây song hành với nhau.
Gặp phải bệnh nan y, Đông y không chữa được thì dùng Tây y, Tây Y cũng không chữa được thì lại chuyển sang Đông y, nếu thật sự còn không được nữa, vậy thì kết hợp Đông y và Tây y với nhaul Mà ưu điểm của việc mày là: Tỷ lệ chữa khỏi rất cao!
Cũng bởi vậy mà phòng khám Nhược Phi nhanh chóng nổi tiếng ở Hải Lam.
Tân Hoài An một lòng nghiên cứu hệ thống chữa bệnh Đông Tây song hành, mà Nhược Phi lại thực hiện trước một bước.
Cô ném cho anh ta một ánh mắt đầy tán thưởng: “Phòng khám anh mở đúng là rất tốt”
Trương Nhược Phi cười ha ha: “Đây không phải là may mắn có cô sao? Nếu cô nguyện ý trở về thì tốt rồi, phòng khám của tôi nhất định sẽ đứng đầu”
Tân Hoài An mấp máy môi, không biết nói cái gì.
Lúc này, Thiên Nam đang chuẩn bị bắt đầu trị liệu.
Nhóc con có chút căng thẳng, Tâm Hoài An cầm lấy tay của bé, tay còn lại khẽ xoa đầu bé con: “Cô đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con”
“Vâng, mẹ ơi, Thiên Nam không sợ!” Dường như nhóc con muốn làm nổi bật khí thế đàn ông của mình, ưỡn ngực ngẩng đầu lên, nói câu này một cách rõ ràng.
Tân Hoài An khẽ hôn lên trán cậu: “Ngoan lắm”
Sau đó cô đứng lui sang một bên, nhường không gian để bác sĩ và trợ lý làm việc.
Trị liệu rất thuận lợi, mặc dù sẽ thấy đau nhức, nhưng nhóc con lại đặc biệt kiên cường, cũng có lẽ là vì vừa nói ra câu kia, cậu chỉ “Hừ” hai tiếng rất nhỏ, không kêu đau một câu nào.
Lúc này, nhân viên trực của phòng khám đi đến, xin chỉ thị của Trương Nhược Phi: “Quán trưởng Trương, vợ chồng tổng giám đốc Hàn lại đến, bọn họ nói, vẫn là yêu cầu lần trước, hi vọng có thể gặp anh nói chuyện”
Khuôn mặt Trương Nhược Phi lộ vẻ khó xử.
Bởi vì họ Hàn này tương đối đặc thù, Tân Hoài An thuận miệng hỏi một câu: “Vợ chồng tổng giám đốc Hàn?”
Trương Nhược Phi nhìn cô, nhẹ gật đầu, chính là Hàn Âu Dương và vợ của anh ta, chuyện là như thế này…
Anh ta hạ giọng, kể lại sự việc cho Tân Hoài An nghe.
Hóa ra, Hàn Âu Dương lại… Không được.
Lúc trước Tân Hoài An cũng đã nói, mặc dù cô đã giúp anh ta giải quyết chuyện kia, nhưng nếu như anh ta không thể tiết chế chuyện nam nữ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên, ứng nghiệm.
“Nhưng tại sao bọn họ lại muốn tìm anh?” Tân Hoài An không hiểu lắm: “Hàn Âu Dương tự có bệnh viện của riêng mình, chẳng lẽ còn không tìm được người đến giúp anh ta chữa bệnh sao?”
Trương Nhược Phi cười nhẹ: “Nếu anh ta có thể tìm được người thì lúc trước đã không nhờ cô giúp chữa trị rồi”
Nói xong, anh ta đã nghiêm túc suy xét lại vấn đề này.
“Có lẽ là bởi vì phương pháp chữa bệnh bằng Đông y của tôi giống với cô, khiến anh ta sinh ra một loại ảo giác rằng tôi cũng có thể chữa khỏi bệnh của anh ta thì sao? Đáng tiếc, tuy y thuật Đông y của tôi quả thật là học được từ chỗ cô, nhưng đối với bệnh nội khoa của đàn ông, tôi thật sự không quá quen thuộc…”
Tân Hoài An không khỏi nở nụ cười..