Tân Hoài An nói xong kế hoạch của mình, Ôn Nhã Ly cùng Trương Nhược Phi chăm chú nghe, mà Thiên Nam đang ngủ say ở phòng bên cạnh.
“Thế nhưng theo cách nói của chị, lúc chị đi tìm Chử Chấn Phong, trong phòng sẽ có ít nhất một người ngoài, như vậy chẳng phải chị sẽ bị bại lộ sao?” Ôn Nhã Ly nghe xong, không yên tâm nói.
“Cái này đơn giản” Tân Hoài An cười nhạt một tiếng: “Người của hội đấu giá sẽ ở trong phòng chờ, chị chỉ cần hạ thuốc ngủ vào nước trước là được”
Ôn Nhã Ly gật đầu: “Được rồi.
Vậy để em chuẩn bị đồ tham gia hội đấu giá cho chị”
Tân Hoài An bĩu môi, nhắc nhở: “Không được quá nổi bật, càng mờ nhạt càng tốt”
“Em biết rồi”
Trương Nhược Phi liếc nhìn Tân Hoài An, nói ra: “Đến lúc đó tôi đi cùng với cô, tôi ở bên ngoài hỗ trợ cho cô.”
“Được”
Đã đến ngày tổ chức hội đấu giá.
Tân Hoài An mặc một bộ váy dạ hội màu đen, mái tóc dài buộc lên một nửa, xuất hiện trong hội trường.
Cô trang điểm rất kỹ, cưỡng ép thay đổi diện mạo, khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra cô.
Kể từ khi bước vào địa điểm, cô cũng giống như những vị khách khác tham gia đấu giá, thản nhiên đi lang thang quanh hội trường trong khi quan sát mọi thứ xung quanh.
Cách lúc hội đấu giá bắt đầu còn có mấy phút.
Chỗ cửa, một người đàn ông cao lớn, khí chất mạnh mẽ, mặc một bộ đồ Âu được đặt may thủ công theo yêu cầu, xuất hiện cực kỳ sang trọng quý phái.
Là Chử Chấn Phong!
Mà người phụ nữ đang ôm cánh tay anh lại bày ra tư thái kiêu ngạo mà tao nhã, đôi môi đỏ mọng như lửa, váy màu xanh lam rực rỡ đính ngọc trai, càng thêm lộng lẫy, quý phái.
Vương Thanh Hà…
Ánh mắt Tân Hoài An hơi sầm xuống, khẽ giấu người vào góc có ánh đèn hơi mờ.
Vương Thanh Hà cảm thấy có rất nhiều ánh mắt hâm mộ đang nhìn về phía mình, mặc dù cảnh tượng như thế này là bình thường, nhưng nó vẫn làm thỏa mãn sự hư vinh trong lòng cô ta.
Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, khi ngước mắt lên thì lại phát hiện vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh có hơi khác thường.
“Chấn Phong, anh làm sao vậy?” Vương Thanh Hà hỏi nhỏ.
Chử Chấn Phong lấy lại tinh thần sau mạch suy nghĩ, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Mặc dù nói là như vậy, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu óc anh.
Anh nhìn về một hướng nào đó theo bản năng nhưng không thấy bóng dáng nào đáng nghi.
Chử Chấn Phong chỉ đành gạt bỏ những nghi ngờ trong lòng, đi vào hội trường với Vương Thanh Hà.
Lúc này, Tân Hoài An đứng nấp sau rèm cửa sổ nhẹ nhàng đặt tay lên tim, thở phào một hơi.
Chử Chấn Phong thật sự rất nhạy bén, suýt chút nữa thì đã bị anh phát hiện.
Hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Tân Hoài An vẫn luôn lặng lẽ quan sát trong bóng tối.
Cô đã tìm hiểu từ trước, hôm nay Chử Chấn Phong đến là vì một loại trầm hương quý hiếm.
Sau khi mấy vòng đấu giá kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt đấu giá miếng trầm hương này.
Khi Chử Chấn Phong ra giá, Tân Hoài An rời khỏi hội trường một cách lặng lẽ không tiếng động, đi về hội trường để nghỉ ngơi..