Chử Chấn Phong lạnh nhạt mà “ừm” một tiếng.
Anh cảm thấy hơi bừng tỉnh vì đã rất lâu không nghe thấy cái tên Tân Hoài An này, dĩ nhiên trong đầu của anh cũng hiện liên một gương mặt lạnh lùng và thuần khiết kia.
Không biết người phụ nữ đã mất tích ba năm kia đã chạy đến nơi nào rồi.
Khi nhận ra suy nghĩ của mình đang lạc sang hướng khác thì Chử Chấn Phong ngừng lại ngay lập tức.
Anh nói một cách hờ hững: “Tên Trương Nhược Phi kia cũng có một chút bản lĩnh”
Vệ Nam gật đầu và khẽ đảo mắt, cậu ta khuyên bảo nói: “Anh Chử, hay là anh cũng đến phòng khám trung y kia thử xem sao? Không chừng sẽ có hiệu quả thì sao…..”
Chử Chấn Phong nâng mí mắt mà liếc nhìn cậu ta một cái với vẻ mặt bất ngờ.
Ngày hôm sau.
Một chiếc Maybach màu đen dừng ở trước cửa phòng khám Nhược Phi.
“Anh Chử, tôi đi vào hỏi thăm tình hình trước nhé?” Vệ Nam quay đầu lại và hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Chử Chấn Phong đưa tay đỡ lấy kính râm ở trên sống mũi và khẽ gật đầu.
Vệ Nam sau khi được bày mưu chỉ kế đang chuẩn bị xuống xe, lại nghe thấy lời căn dặn của người đàn ông ngồi trong xe nói: “Đừng để bà nội và Thanh Hà biết chuyện tôi tới đây”
“Vâng”
Vệ Nam biết cậu chủ của mình sợ bọn họ sẽ thất vọng, dù sao thì những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Bây giờ bà chủ lại càng không theo những quy tắc cũ nữa mà lại dùng những “liệu pháp” lạ lùng.
Ví như nhất định phải nghe lời của phương sĩ bắt cậu chủ mua một cục gỗ trầm hương về.
Vệ Nam đi vào phòng khám trung y còn Chử Chấn Phong thì đang đợi ở trên xe.
Ánh mắt của anh thông qua cặp kính đen đang nhìn ngắm quang cảnh đường phố ở đằng xa một cách hờ hững.
Lúc này, một cặp mẹ con vô tình lọt vào tầm mắt của anh.
Bóng dáng một lớn một nhỏ từ trong phòng khám trung y bước ra và đi về phía xa.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Người phụ nữ có vóc dáng mảnh khảnh nhưng tỷ lệ lại rất cân đối, bước chân ung dung, mái tóc ngắn ngang vai được xõa tùy ý phía sau đầu, trên người chỉ mang một chiếc túi màu trắng đơn giản, không hề chải chuốt dư thừa.
Còn cậu bé mà cô đang dắt trong tay, mang ba lô đen trên lưng, mặc quần đùi màu trắng, áo đỏ, tay chân nhỏ nhăn, lững thững bước đi trên đường, nhưng rất nhanh nhẹn, thể hiện rõ sự ngây thơ, trong sáng của một đứa trẻ.
Giữa những cành lá cây ngô đồng rậm rạp đung đưa hắt những ánh năng loang lỗ lên người hai mẹ con, bức tranh vô cùng đẹp đẽ và ấm áp.
Ánh mắt của Chử Chấn Phong không khỏi nhìn theo hai mẹ con đó, nhìn bọn họ đi xa rồi dần dần biến mất trong tâm mắt …
Mãi cho đến khi giọng nói của Vệ Nam vang lên ngoài cửa xe, Chử Chấn Phong mới định thần lại, kinh ngạc phát hiện bản thân mình vậy mà lại nhìn hai mẹ con đó đến ngẩn người.
Anh không khỏi bật cười, xem ra có vẻ như anh lại đang nghĩ đến đứa con mà Thanh Hà đã bị mất lúc trước rồi.
“Anh Chử đã hỏi rõ ràng rồi ạ, Hàn Âu Dương được đích thân cậu chủ Trương chữa trị.”
Vệ Nam báo cáo lại kết quả mà ban nấy khi đi vào đã nghe ngóng được, dừng lại một chút, rồi lại nói: “Tôi đi tìm cậu chủ Trương thì anh ta nói là anh ta cần phải suy nghĩ một chút về chuyện chữa trị cho anh”
Hơi thở Chử Chấn Phong có phần lạnh lẽo: “Theo ý của câu nói này là anh ta không muốn chữa trị cho tôi sao?”
“Cái này…”
Vệ Nam có chút bối lên tiếng giải thích: “Dù sao thì nhà họ Trương và nhà họ Chử cũng có tình bạn bè, cậu chủ Trương cũng sẽ không đến nỗi từ chối chữa trị cho anh đâu, anh ta nói như vậy có lẽ là do thân phận của anh khá đặc biệt, nếu như anh ta không chắc chắn cũng sẽ không dám tùy tiện chữa trị cho anh” Lời giải thích này miễn cưỡng nghe lọt lỗ tai..