Hai mắt của Ôn Nhã Ly đỏ hoe sau đó rơi nước mắt và nói: “Thiên Nam đã bị bắt cóc”
“Bị bắt cóc sao?” Cả người của Tân Hoài An run lên, cô vội vàng nắm chặt lấy tay của Ôn Nhã Ly và hỏi: “Có chắc là bị bắt cóc không hay là do thằng bé chạy đi chỗ khác chơi sau đó quên mất thời gian?”
“Đây là video giám sát em sao chép từ công viên giải trí.
Đúng là đã bị bắt cóc” Ôn Nhã Ly lấy điện thoại và mở ra cho Tân Hoài An xem.
Tân Hoài An nhanh chóng cầm lấy điện thoại và bấm vào video.
Trong video có thể nhìn thấy Ôn Nhã Ly đang đứng đợi ở dưới gốc cây cạnh nhà vệ sinh.
Có một người bán hàng lưu động trong trang phục chú hề đến bán đồ chơi cho Ôn Nhã Ly nhưng cô ấy đã xua tay từ chối.
Người bán hàng tiếp tục nói gì đó với Ôn Nhã Ly, dường như không muốn từ bỏ.
Lúc này trong nhà vệ sinh phía sau có hai người xuất hiện trong đó có một người phụ nữ trung niên đang bế một đứa trẻ trên tay.
Tân Hoài An lập tức nhấn tạm dừng và nhìn chằm chằm đứa trẻ bị bế.
Đầu của đứa trẻ bị vùi vào vai người phụ nữ nên không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng bộ quần áo màu xanh đen đó chính là bộ mà Tân Hoài An mặc cho Thiên Nam lúc sáng!
Ôn Nhã Ly bật khóc, sau đó tức giận chỉ vào màn hình đang được dừng lại và nói: “Người phụ nữ này nhất định đã dùng cách gì đó khiến Thiên Nam hôn mê nếu không làm sao thằng bé có thể ngoan ngoãn nằm trên tay một người lạ mà rời khỏi được chứ!”
Nói xong cô ấy vừa khóc lóc vừa tự trách bản thân mình: “Đều tại em, nếu lúc đó em quay đầu lại nhìn thì Thiên Nam đã không bị người ta bắt cóc!”
“Khóc không thể giải quyết được vấn đề mà phải tìm ra cách làm sao có thể cứu được Thiên Nam!” Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An một cái sau đó quay đầu nhìn Ôn Nhã Ly: “Đã tìm hết trong khu vui chơi đó chưa? Chỗ đó lớn như vậy nên trong một thời gian ngắn không thể đưa người ra được đâu.”
“Tìm hết rồi” Ôn Nhã Ly đưa tay lên lau nước mắt và nói: “Sau khi phát hiện ra Thiên Nam mất tích em chưa thông báo cho mọi người mà lập tức liên hệ với nhân viên ở khu vui chơi, tất cả mọi người đều đi tìm nhưng căn bản là không ai có thể tìm thấy!”
“Còn cả người bán hàng đã chào hàng với em nữa, phía bên khu vui chơi cũng đã xác nhận rằng người đó chính là người bán hàng giả và cũng ở trong nhóm với kẻ buôn người!”
Nói đến đây Ôn Nhã Ly tràn đầy oán cô ấy tự giận bản thân vì khi đó đã quá bất cẩn.
Đáng lẽ cô nên cảnh giác từ khi người bán hàng đến tiếp thị rồi.
Trương Nhược Phi tức giận trừng mắt lên, hai tay nắm chặt lại: “Tên buôn người chết tiệt này rốt cuộc đã đưa Thiên Nam đi đâu?”
Hai người mỗi người nói một câu.
Còn Tân Hoài An vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn video giám sát ghi lại lúc Thiên Nam bị bắt cóc và mím chặt môi không nói gì.
Lý trí nói với cô rằng trong tình huống như thế này nhất định không được hoảng loạn, không được hoảng loạn!
€ô phải giữ bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo về chuyện này.
Việc Thiên Nam bị bắt cóc rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có người cố tình làm vậy? Tại sao không xảy ra sớm hơn hay muộn hơn mà nhất định phải là hôm nay?
Đôi mắt nhìn chăm chằm vào điện thoại của Tân Hoài An đang dần đỏ lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Nhận ra tình trạng của Tân Hoài An, Trương Nhược Phi liền đưa tay lên vai xoa dịu cơ thể đang run rẩy của cô: “Tân Hoài An, cô vẫn ổn chứ.
Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tìm được Thiên Nam, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát để cảnh sát tìm giúp chúng ta!”
“Đúng rồi, báo cảnh sát đi!” Ôn Nhã Ly dường như bây giờ mới nhớ ra chuyện này, cô ấy cố ý quay lại để nói báo cảnh sát tìm giúp..