Còn Tân Hoài An thì lại đang không thể cười nổi.
Thì ra, là cô đã đổ lỗi sai người rồi.
Nhưng mà, cho dù là Hàn Lệ Thu hay là Vương Thanh Hà, thì hôm nay cô đến đây cũng chỉ có một mục đích mà thôi.
Tân Hoài An không định nói chuyện vòng vo cùng với Hàn Lệ Thu, cô liền kéo khẩu trang xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng vô cảm và đi thẳng vào vấn đề: “Con tôi đâu?”
Hàn Lệ Thu thích thú liếc nhìn Tân Hoài An một cái, rồi nhếch miệng mỉm cười: “Cậu bé rất khỏe.”
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, cô ta đã ngồi sang ghế sopha, sau đó mới ung dung đưa ra điều kiện: “Nếu như cô đồng ý làm theo lời tôi nói”
“Cô nói cho tôi biết trước, con tôi đang ở đâu”
Tân Hoài An không thỏa hiệp một cách tùy tiện, mặc dù cô thật lòng rất nhớ mong cục cưng Thiên Nam, nhưng mà Hàn Lệ Thu đã chủ động tìm đến cô thì điều đó chứng tỏ rằng con của cô tạm thời vẫn đang an toàn.
Cô phải giành lấy sự chủ động, không thể để cho đối phương hoàn toàn dắt mũi mình được.
“Bây giờ ngay cả việc con tôi đang ở đâu tôi còn không biết thì không thể chắc chắn rằng con tôi có bình an vô sự hay không, như vậy cô bảo tôi làm sao mà hợp tác với cô đây?” Tân Hoài An nhìn chằm chăm vào Hàn Lệ Thu và nói.
“Điều này thì đơn giản” Hàn Lệ Thu nở ra một nụ cười mang ý không phản đối, sau đó nhìn người trợ lý ở kế bên rồi hất hàm ra hiệu.
Trợ lý hiểu ý, liền lấy điện thoại ra, rồi ấn một cái, sau đó gọi một cuộc video call.
Sau khi bên kia bắt máy xong thì liền đưa đến trước mặt của Tân Hoài An.
Tân Hoài An nhìn vào trong màn hình điện thoại, đứa con trai cưng của cô đang ngồi trên ngồi một cái ghế và ói ngược hai tay về sau, trên mắt đang bị bịt một miếng vải đen.
Cậu bé không la hét cũng không ồn ào, mà tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, khác xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi.
Cho dù chỉ có như thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy bấy nhiêu đây thôi cũng đã đủ để khiến cho cơn phẫn nộ của Tân Hoài An bùng lên.
€ô trừng mắt nhìn Hàn Lệ Thu với dáng vẻ vô cùng tức giận.
“Các người sao có thể đối xử như thế với con của tôi? Thằng bé chỉ mới ba tuổi mà thôii Hàn Lệ Thu đến lúc này như mới sực tỉnh, ừ lên một tiếng: “Nói cũng đúng, là cấp dưới của tôi đã cư xử quá lỗ mãng rồi.
Mau thả cậu bé ra, rồi chăm sóc chu đáo.”
Câu sau là cô ta nhìn vào màn hình và ra lệnh cho người đang canh giữ cậu bé ở phía bên kia.
Tân Hoài An đang tự mình nhìn vào màn hình, một người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen đang cởi trói cho Thiên Nam, miếng vải đen bịt trên mắt cũng được tháo xuống.
Thiên Nam liền phục hồi thị giác, sau đó lập tức lớn tiếng gọi: “Mẹ!
Là mẹ phải không?”
ngoan ngoãn mà nghe theo lời của cô ta.
Quả nhiên, sau khi Tân Hoài An đã thể hiện ra những cảm xúc rối bời, thì cô đã lạnh lùng lên tiếng: “Cô muốn tôi làm cái gì?”
Hàn Lệ Thu không vội vàng trả lời, cô ta ung dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ..