Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh, xách theo một hộp quà.
“Ở đây có một chút thuốc bổ máu dưỡng thân, cảm ơn lòng tốt hiến máu của anh Chử'” Nói xong, đưa quà cho Vệ Nam.
Vệ Nam miễn cưỡng nhận lấy, trong lòng thầm thở dài một tiếng: vân may anh Chử không sao.
Chử Chấn Phong không nói thêm gì nữa, bỏ tay áo xuống đứng lên.
Thân hình cao lớn của anh đột nhiên chao đảo ngã xuống.
May mà Vệ Nam mau tay nhanh mắt đỡ được anh.
“Anh Chử!” Vẻ mặt Vệ Nam căng thẳng, cố giữ chặt lấy cánh tay của Chử Chấn Phong.
“Không…sao.”
Chử Chấn Phong gần như cố gắng lắm mới nói được hai chữ này.
Giống như nghĩ ra cái gì đó, anh ta kích động nói: “Cô tìm thấy Thiên Nam rồi à?”
“Ừ”’ Tân Hoài An lưỡng lự một lúc: “Gần như là vậy”
Trương Nhược Phi nghe giọng nói của cô hơi khác thường, không còn nở nụ cười nữa, nói: “Sao thế?”
Tân Hoài An không hề giấu diếm gì mà kể cho anh ta nghe.
Cô trầm giọng nói: “Hàn Lệ Thu chỉ đồng ý tôi để con tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện của tập đoàn Hàn Thị.
Bây giờ tôi không có tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện khác, chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho Thiên Nam rồi nói tiếp”
Trương Nhược Phi im lặng không nói gì, sắc mặt cũng tối hẳn.
Tự nhiên lại dính dáng vào tập đoàn Hàn Thị, giờ thì phiền phức rồi.
Nhưng mà anh ta cũng tán thành với suy nghĩ của cô: “Bệnh của Thiên Nam phải chữa.
Còn đối phó với Hàn Lệ Thu như thế nào thì chúng ta nghĩ cách khác”
Sau khi Chử Chấn Phong từ phòng khám đi ra, nhờ có Vệ Nam đỡ mà ngồi vào trong xe.
“Anh Chử, anh không sao thật chứ?” Vệ Nam vô cùng lo lắng mà nói.
Sau khi Chử Chấn Phong ngồi xuống, cả người không có chút sức lực ngồi tựa vào ghế, sắc mặt tái xanh, yếu ớt giống như có thể nhắm mắt lại bất cứ lúc nào.
Cho dù như vậy, anh thản nhiên lắc đầu, đôi môi trắng bệch khế mấp máy, chậm rãi nói từng chữ một: “Sai người canh chừng Trương Nhược Phi và xem Tân Hoài An rốt cuộc muốn làm cái gì”
“Tân Hoài An?”
Lâu lắm không nghe thấy cái tên này rồi, Vệ Nam sửng sốt.
Có điều sức khoẻ cậu chủ nhà họ Chử không thể chèo chống tiếp được nữa, nói thêm một chữ nữa cũng thấy khó khăn, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều, nghiêm nghị vâng lời: “Vâng!”
Lúc này Chử Chấn Phong mới nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
Vệ Nam nói với tài xế: Xe chạy nhanh đến bên ngoài biệt thự, còn chưa dừng lại, Vệ Nam đã tia nhanh thấy một bóng người đứng chờ ở ngoài cửa lớn biệt thự.
Sắc mặt cậu ta thay đổi: “Anh Chử, là cô Thanh Hà”
Chử Chấn Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra, hơi nhíu mày.
Anh không hề muốn để Vương Thanh Hà chứng kiến bộ dạng tiều tụy này của mình.
Thế nhưng Vương Thanh Hà ý đặc biệt ở đây chờ anh thì sao có thể để lỡ cơ hội được? Xe vừa dừng lại, cô ta liền chủ động đi ra đón.
Vệ Nam được Chử Chấn Phong ra hiệu mở cửa xe, cẩn thận dìu đỡ anh xuống.
“Chấn Phong, mấy ngày hôm trước bà nội gọi anh đến nơi ở của nhà họ Chử, anh cứ từ chối mãi, sắp đến tiệc mừng thọ của bà nội rồi, em đặc biệt đến đây…”
Vương Thanh Hà vừa nói vừa nhìn gương mắt xanh xao yếu ớt của người đàn ông ấy, đột nhiên dừng lại, rồi sau đó sắc mặt bỗng thay đổi, hoảng sợ nói: “Anh, anh bị sao thế?”.