Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Anh bước những bước dài không chút do dự đi về phía cổng lớn bệnh viện.

Vệ Nam vội vàng đỡ lấy, nhanh chóng đi bên cạnh anh.

Hai người đi được vài bước, một bóng người nhỏ bé đột nhiên từ bên cạnh chạy ra.

“Cậu Chử cẩn thận!” Vệ Nam khế kêu lên.

Vừa dứt lời, người đó đã đâm sầm vào rồi.

Chử Chấn Phong khó chịu hừ một tiếng, cúi mắt nhìn, một cái đâu nhỏ bé tròn tròn đâm sầm vào phần bụng anh.

Một cậu nhóc chạy vội vàng cũng chẳng ngờ sẽ đâm trúng người khác.

Cậu nhóc hốt hoảng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc khắc tỉnh xảo đập vào mắt Chử Chấn Phong.


Chử Chấn Phong giật mình thảng thốt, cả người gần như bất động.

Vệ Nam đang định nói nhưng khi ánh mắt nhìn thấy cậu nhóc đó, cũng không khỏi giật mình: “Đây…”
Cậu nhóc này hoàn toàn giống như một phiên bản thu nhỏ của cậu Chử.

Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm vào người cậu nhóc, ánh mắt tràn đầy sự dò hỏi.


Vệ Nam lúc này khó khăn lắm mới có thể lấy lại bình tĩnh, nghe.

được lời nói của Thiên Nam, trong lòng đột nhiên dấy lên một tia cảnh giác, nói nhỏ với Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, cậu nhóc này không biết là con nhà ai, chúng ta tốt hơn hêt là vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn: Mặc dù anh đã cho cấp dưới đi điều tra nhưng vẫn chưa nhìn thấy ảnh của Thiên Nam nên đương nhiên sẽ chẳng thể nào nhận ra đây là con của Tân Hoài An.

Chử Chấn Phong mím đôi môi mỏng không nói gì.

Chẳng biết vì sao, khi anh bắt gặp ánh mắt này của cậu nhóc, trong lòng anh lại có một cảm giác kì lạ.


Anh nhìn lướt qua bộ quần áo phẫu thuật cậu nhóc đang mặc trên người, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, anh ngập ngừng từ chối: “Chú còn có việc”
Cậu nhóc nghe thấy vậy, bàn tay nhỏ bé đang gấp gáp nắm lấy góc áo anh thêm siết chặt hơn.

“Chú ơi, cháu cầu xin chú đó! Chú đưa cháu đến Cục cảnh sát, cháu bị kẻ xấu bắt cóc, cháu phải đi báo án, đi tìm mẹ của cháu” cậu nhóc vội nói.

Chử Chấn Phong nhướng mày ngạc nhiên.

Vệ Nam đứng ở bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ đứa nhỏ này lại ăn nói mạch lạc, rõ ràng đến như vậy, lại còn biết đi đến Cục cảnh sát, thật là một đứa trẻ khá thông minh lanh trí.

Vệ Nam quay đầu nhìn Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, thế thì..”
“Đưa cậu bé lên xe trước.”
Nói xong Chử Chấn Phong vô thức ngồi xổm xuống, bế cậu bé.

Vệ Nam ngạc nhiên.

Chử Chấn Phong yếu như vậy, làm sao có thể…
Vào lúc cậu ta còn đang ngạc nhiên thì đã thấy Chử Chấn Phong bế cậu nhóc lên rồi, mặc dù bước chân có chậm chạp nhưng vẫn vững vàng bế cậu nhóc ngồi vào trong xe.

Vệ Nam: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận