Thiên Nam lo lắng tỉnh lại, khi thấy Chử Chấn Phong và Vệ Nam thì tỉnh tỉnh mê mê nói: “Chú ơi, vừa rồi cháu lại phát bệnh đúng không ạ?”
Nếu nhóc con kia đã biết rồi thì Chử Chấn Phong cũng không giấu giếm nữa, anh gật đầu.
Thiên Nam lập tức buồn bã, tâm tinh cậu bé mất mát mà nắm lấy ngón tay của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Một bàn tay to nhẹ nhàng mà xoa đầu Thiên Nam, có ý xoa dịu cậu bé: “Yên tâm đi, bệnh viện này là của chú nên nhất định có thể chữa khỏi cho cháu.”
Thiên Nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to trơn của cậu bé tràn đầy vẻ thán phục: “Chú ơi, chú… siêu quá”
Nếu chú đó giỏi thế mà thật sự là kẻ địch của mẹ thì không ổn rồi!
Nhóc con kia lặng yên suy nghĩ.
Sau khi Chử Chấn Phong hỏi bác sĩ về tình hình cụ thể của Thiên Nam xong, anh quyết định để cậu bé tạm thời ở lại bệnh viện.
Anh cố ý sắp xếp phòng bệnh cao cấp VIP cho Thiên Nam ở, còn để hai y tá và hai bác sĩ chuyên nghiệp lại phụ trách chăm sóc cậu bé.
Lúc Chử Chấn Phong rời đi, anh dặn dò nhóc con kia: “Cháu cứ yên tâm ở chỗ này, chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu, khi nào có tin tức về mẹ, chú sẽ nói cho cháu biết”
Thiên Nam ngoan ngoãn gật đầu, chờ bọn họ vừa đi, cậu bé lập tức nhảy xuống từ trên giường bệnh.
Thiên Nam phải mau đi tìm mẹ mới được.
Còn chưa đi ra khỏi cửa phòng bệnh, một vài y tá tò mò đã ngó đầu vào nhìn đứa bé.
“Bé ngoan của tôi đáng yêu quá đi mất!”
“Không biết cậu Chử mang về từ đâu một đứa bé đáng yêu như vậy, lại còn chăm sóc nó như vậy, không lẽ là….của anh ấy “
“Chuyện này không thể nó bừa được, có điều đứa bé này trông thật giống cậu Chử….
Thiên Nam đang chuẩn bị rời đi:”…”
Nhiều người nhìn chằm chăm như vậy, có vẻ không đi được rồi.
Đôi chân ngắn của cậu bé lùi về phía sau từng bước một, nụ cười dễ thương hiện lên trên khuôn mặt, một giọng nói trẻ con nhẹ nhàng cất lên: “Em chào các chị”.
Một vài nữ y tá nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn nhau.
Ôi mẹ ơi, thật là dễ thương!
Cậu bé tạm thời bị giữ ở lại bệnh viện, bất kỳ lúc nào cũng có người “chăm sóc”, không thể trốn thoát được.
Bên kia, Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đang tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không tìm thấy dấu vết của Thiên Nam.
Cả hai không còn cách nào khác đành phải rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Tân Hoài An trong lòng cảm thấy đầy phiền toái mặt mày ủ rũ.
Trương Nhược Phi an ủi cô: “Anh nuôi con thông minh như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra cách trốn khỏi bàn tay của Hàn Lệ Thu, nhất định sẽ có cách bảo vệ chính mình.
Nó sẽ tìm được đường về nhà thôi.”
Mặc dù trong lòng anh ấy cũng lo lắng về tình hình của Thiên Nam, nhưng anh ấy cố gắng suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.
“Vậy anh lái xe nhanh hơn một chút, chúng ta quay lại xem thế nào”
Tân Hoài An nói.
Tuy nhiên, trong lòng cô biết rất rõ việc trông đợi Thiên Nam tự tìm về nhà là một điều khó có thể xảy ra..