Cô y tá kia mặc đồng phục y tá màu trắng của Bệnh viện Tư nhân Phú Khang, để tóc mái dày, kính gọng đen, tạo hình có chút quê mùa, thân hình lại rất nhỏ nhắn, uyển chuyển.
Chử Chấn Phong nhìn chăm chằm vào dáng vẻ đó, thầm khẳng định trong lòng: Chắc chắn là anh đã từng gặp người phụ nữ này!
“Đã điều tra ra người y tá đó chưa?”
Chử Chấn Phong cầm lấy điện thoại, thấp giọng mà hỏi.
“Chưa” Vệ Nam trả lời.
Sợ mình không nói rõ nên cố lý giải thích thêm một câu: “Đã tìm hết bệnh viện rồi, không có tin tức gì của người y tá đó, cô ta căn bản không phải là người trong bệnh viện chúng ta”
Chử Chấn Phong thở hắt, nhíu mày nói một câu: “Biết rồi”
Vệ Nam không hiểu ý của cậu Chử, cẩn thận mà phỏng đoán: “Cậu Chử, có khi nào… chuyện này là do Hàn Thị làm không?”
Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, không hề phủ nhận phỏng đoán của cậu ta.
Đôi mắt anh lộ ra vẻ nghiêm nghị, lạnh giọng mà phân phó: “Phái toàn bộ người đi tìm, nhất định phải tìm được đứa bé! Mặt khác…”
Anh dừng lại một chút rồi mới trầm giọng bổ sung một câu: “Phái người quan sát kỹ bên Hàn Thị”
“Vâng” Vệ Nam đáp lại một tiếng rồi lại hỏi: “Vậy thì cậu Liễu..”
“Chuyện này tôi sẽ tự đi hỏi anh ta”
Nghe thấy vậy, Vệ Nam không nói thêm gì nữa.
Chử Chấn Phong cúp điện thoại, lại gọi đến một số khác.
Giọng nói trong trẻo của 183 truyền từ bên kia đến: “Anh, nay sao vậy, lại có thời gian rảnh mà gọi cho tôi thế?”
Sắc mặt của Chử Chấn Phong liền trở nên lạnh lẽo, giọng nói có chút cao lên, vô cùng nghiêm túc mà nói thẳng tên của đối phương: “Liễu Thanh Phong, hôm nay cậu đi đến bệnh viện thì không thấy đứa bé tên Thiên Nam kia đâu nữa, chuyện này cậu định giải thích như thế nào?”
“Chuyện này à…”
Liễu Thanh Phong cũng chính là 183, nghe thấy lời chất vấn của Chử Chấn Phong, lại không hề chút phủ nhận nào mà thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, là tôi đưa người đến đưa đi đấy” Chử Chấn Phong nghe thấy vật, đôi mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Anh biết rõ đứa em họ này không phải là kiểu ngươi làm càn, vì vậy không tra rõ thì anh sẽ không tùy tiện tức giận.
Anh trầm giọng nói: “Cho tôi một lý do”
Liễu Thanh Phong đáp lại bốn chữ ngắn gọn: “Được người nhờ vả”
“Ai?” Chử Chấn Phong truy hỏi.
“Tôi thực sự là không biết chuyện này” Lúc Tân Hoài An rời đi, không hề nói với anh ta là hai mẹ con họ đi đâu.
Nhưng mà, nếu anh ta đã đồng ý với Tân Hoài An rồi thì cho dù có biết cũng không nói ra.
Cho dù Chử Chấn Phong có là anh họ của anh ta.
Mãi cho đến khi cúp mái, Chử Chấn Phong cũng không moi được chút tin tức nào từ miệng của Liễu Thanh Phong.
Sắc mặt Chử Chấn Phong trở nên u ám, trong mắt tràm đầy sự âm u.
Anh nhất định sẽ tìm được đứa bé đó..