Vẻ mặt cô sáng bừng lên, bởi vì có chút kích động khiến cô nói chuyện còn có chút không trôi chảy: “Nhược Phi, anh, anh làm thế nào…
Có trời mới biết, lúc nãy cô quyết định đưa Thiên Nam đi tìm Hàn Lệ Thu, là đã hạ quyết tâm lớn đến cỡ nào!
“Em dẫn thằng bé đến đây rồi nói, bây giờ anh cũng đang trên đường đến phòng khám, máu này vẫn chưa được đưa vào thùng nhiệt độ, anh sợ sẽ hỏng mất, không dám chậm trễ.”
Tân Hoài An nghe xong, cũng không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng: “Được được, em lập tức dẫn Thiên Nam qua đó!”
Tắt điện thoại, cô xông vào trong phòng.
Không đáng ngạc nhiên, thằng bé căn bản vẫn chưa ngủ.
Đau thành như vậy, sao có thể ngủ được chứ?
Tân Hoài An không rảnh để suy nghĩ nhiều, mặc xong quần áo cho cậu bé, lấy một cái nón đội lên đầu cho cậu bé.
Bản thân cô cũng không kịp trang điểm, nên vội vàng đội lấy bộ tóc giả, trước khi ra cửa còn đem cái gối bà bầu giả đặt mua trên mạng nhét vào quần áo, bỗng chốc liền trở thành bà bầu với cái bụng bầu phình to.
Trương Nhược Phi chạy tới phòng khám trước.
Nhận ta thân phận của anh ta, tất cả nhân viên trong phòng khám đều sợ ngây người.
Trương Nhược Phi không kịp giải thích đã đi tìm ngay trợ lý, giao đồ vật trong tay cho đối phương: “Lập tức đem túi máu tới kho lạnh”
Trợ lý sững sờ nhìn cô nàng mặc đồng phục y tá trước mắt, một lúc sau mới kêu lên với vẻ kỳ lạ: “Giám đốc Trương?”
“Đi mau!” Trương Nhược Phi hét lên.
Trợ lý cả người chấn động, vội vàng nhận lấy chiếc hộp rồi rời đi với tâm trạng phức tạp.
Trương Nhược Phi giơ tay kéo bộ tóc giả màu vàng xuống, rồi lại lau thật mạnh vết son trên miệng.
Vì để lấy máu về cứu mạng cho con nuôi mà hôm nay anh ta thật sự không sá bất cứ gì!
Tân Hoài An tất nhiên không nhận ra được bất cứ sự bất thường nào, cô đi thẳng vào vấn đề: “Đây chắc chắn là máu của Chử Chấn Phong?”
Trương Nhược Phi gật đầu, nói: “Trên chiếc túi có logo độc quyền của phòng khám chúng tôi là chỗ máu bị Hàn Lệ Thu cướp đi trước đó.”
“Vậy thì tốt”
Trương Nhược Phi nhìn Thiên Nam rồi ánh mắt lại trở về trên người Tân Hoài An, xác nhận với cô: “Hôm nay vào phòng mổ?”
“Đúng!” Tân Hoài An gật đầu với vẻ kiên định.
Càng chữa trị sớm sẽ càng tốt hơn đối với việc kiểm soát bệnh tình của Thiên Nam.
Cô thật sự không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cậu bé chịu sự giày vò đau đớn của bệnh tật.
Huống hồ, muộn thì sẽ xảy ra chuyện..