Tân Hoài An bây giờ không để ý tới việc thương lượng với Trương Nhược Phi, thời gian cấp bách, cô phải lập tức đi tìm Hàn Tiếu.
Sắc mặt cô rét lạnh đi ra ngoài hướng về phía bệnh viện.
Bởi vì nguy trang trên người cô vẫn chưa gỡ xuống, nâng cái bụng tròn vo cao lên, xem ra chính là một người phụ nữ mang thai sát khí toàn thân, khiến người ta không dám tuỳ tiện trêu chọc.
Người ngoài đi ngang qua đều vô ý thức né sang bên cạnh một chút.
Chỉ có một người duy nhất, xa xa nhìn thấy sườn mặt của Tân Hoài An, trên mặt hiện lên vẻ hoài nghi, im lặng cùng đi qua.
Lúc này Tân Hoài An không rảnh bận tâm phản ứng của người xung quanh, trong đầu cô chỉ có một âm thanh: “Thiên Nam chỉ còn lại một tiếng, nhất định phải nắm chặt thời gian!”
Cô lấy điện thoại ra, tâm trạng kích động khiến đầu ngón tay cô không khống chế được mà khẽ run.
Rốt cuộc tìm được dãy số của Hàn Lệ Thu, cô tranh thủ gọi đi.
Điện thoại vừa kết nối, cô nghiêm nghị gọi thẳng tên đối phương: “Hàn Lệ Thu!”
Sau đó nhanh chóng chất vấn: “Trương Nhược Phi mang về vốn không phải máu của Chử Chấn Phong, cô đã giở trò có phải không?”
Hàn Lệ Thu ngồi trong xe, nghe Tân Hoài An nói, hiếm thấy ngoài ý muốn một chút.
Nghe thử ý tứ trong lời nói của cô, cô ta giật mình nói trộm đống máu kia đi là cậu Trương à, còn tưởng rằng..”
Tân Hoài An lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Tôi không biết cô làm sao.
thay xà đổi cột, lừa gạt Trương Nhược Phi.
Máu gấu trúc quý giá như vậy, nhất định còn ở chỗ cô nhỉ? Chỉ cần cô giao nó cho tôi, tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô!”
Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ lo lắng khó nhịn.
Hàn Lệ Thu nhạy bé nghe ra, ánh mắt chợt loé nói: “Cô Tân, không biết vì sao cô đột nhiên đổi ý, chẳng qua thật xin lỗi, bây giờ mục tiêu giao dịch của tôi là nhà họ Chử, không phải cô, cô cần máu, trước mắt tôi đương nhiên không thể cho”
“Nhà họ Chử?”
Tân Hoài An nhíu mày, giấu đi thù hận của mình với Hàn Lệ Thu, hạ thấp mình: “Cô Hàn, cầu xin cô! Thiên Nam bây giờ đang chờ lấy được số máu này cứu mạng, nếu cô đem máu cho nhà họ Chử, tất cả sẽ không kịp mất!”
“Nghe ý này của cô…”
Hàn Lệ Thu chớp mắt, vẻ mặt dần ý vị sâu xa, khoé môi nhếch lên nói: “Nên là cô đã lấy đi mạng của con mình? Hơn nữa còn thua bởi số máu Trương Nhược Phi mang về?”
Thú vị, thực thú vị.
Trên mặt Hàn Lệ Thu lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, thật không ngờ sẽ phát triển như vậy.
Tân Hoài An nghe được câu nói sau cùng của cô ta, đột nhiên ngừng bước chân, ánh sáng sắc bén trong mắt chợt loé.
“Thì ra người Lời nói ra chính là thoả hiệp: “Chỉ cần cô cho tôi máu, để tôi cứu Thiên Nam, cô muốn tôi làm gì cũng được”
Nói xong thì trầm ngâm nín thở chờ câu trả lời chắc chắn của đối phương.
Đối mặt thái độ bày tỏ như thế của Tân Hoài An, Hàn Lệ Thu vốn dĩ xem thường, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên nghiêm túc, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Nếu con trai Tân Hoài An thật sự chết đi như vậy, cô ta đưa máu cho nhà họ Chử cũng không vớt được chỗ tốt gì…
Nghĩ đến đây, Hàn Lệ Thu có chủ ý, ung dung nói: “Tôi đang mang theo số máu mà cô cần đây, ở trên đường đến nhà họ Chử ấy, nếu cô thật có quyết tâm này thì đến nhà họ Chử nhé”.