Ngay cả người đàn ông lạ mặt kia cũng nhướng mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta.
Hàn Lệ Thu không để ý đến phản ứng của bọn họ, vẫn một mình nói: “Đáng tiếc là, cậu Chử không chịu tin tôi, cũng không chịu hợp tác với tôi, chỉ sợ rằng đứa bé số khổ này sắp chết rồi”
Lời nói vừa dứt, trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, ai nấy cũng đều chìm trong suy nghĩ.
Tống Cẩn Dung mở miệng trước, trên khuôn mặt đã đầy dấu vết của năm tháng hiện ra nét không vui.
“Cô nói đứa bé đó là của Chấn Phong, lại nói nó sắp chết rồi, vậy rốt cuộc cô có ý gì? Cô hai nhà họ Hàn, chẳng lẽ cô đặc biệt chạy đến nhà họ Chử tôi, trêu chọc bà già tôi ư?”
“Nào dám chứ?” Hàn Lệ Thu vẫn cười tươi như hoa, đẩy chiếc xe lăn đến gần bà hơn một chút.
Chử Hoài Sơn và Liêu Giai Tâm ở một bên nhìn chằm chằm mọi cử động của cô ta đề phòng.
May là, Hàn Lệ Thu không tiến tới nữa.
Cô ta dừng chiếc xe lăn lại, cất cao giọng lên, giọng nói rõ ràn: của tôi là… cậu chủ nhỏ của nhà họ Chử các người sắp chết rồi, bây giờ chỉ có một người có thể cứu nó”
“Ai?” Tống Cẩn Dung vô thức nói ra.
Trong lòng đã lựa chọn tin lời của Hàn Lệ Thu rồi.
Hàn Lệ Thu dám một mình đến nhà họ Chử, không đến nỗi đặc biệt đến lừa bọn họ.
Điều này thì Tống Cẩn Dung nhìn rất rõ.
Hàn Lệ Thu đang định trả lời theo lời của bà, thì người làm ở bên ngoài vội vã bước vào.
“Bà chủ, ông chủ, bà chủ, Tân Hoài An cô ấy, cô ấy…..”
Chưa nói hết câu, thì một bóng dáng đã nhanh như gió rảo bước vào trong đại sảnh tiếp khách lộng lẫy sang trọng.
Hàn Lệ Thu khẽ cười híp mắt lại, giọng điệu sâu xa: “Người mà tôi nói, đến rồi”
Trong chớp mắt, Tân Hoài An đã đứng trước mặt của người nhà họ Chử.
Ba năm không gặp, trong một lúc, người nhà họ Chử bất ngờ sửng sốt.
“Tân Hoài An?!” Chử Gia Mỹ ngạc nhiên kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đại sảnh.
Người vừa nãy Hàn Lệ Thu nói, vậy mà lại là…… cô.
Ánh mắt của cô ta tối đi, nhìn chăm chằm vào Tần Hoài An, sắc mặt phức tạp.
Trong đại sảnh, người nhà họ Chử từ từ hoàn hồn, bình tĩnh lại.
Chỉ có người đàn ông ngồi ở ghế bên kia, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tân Hoài An, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Cô ta đến đây để làm gì……
Sau khi Tống Cẩn Dung đáng giá xong Tân Hoài An, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Lệ Thu, ngờ vực nói: “Cô nói người có thể cứu đứa bé đó, là cô ta ư?”
“Không sai”
Nét cười của Hàn Lệ Thu sâu xa, cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rãi Dù sao thì, cô ta cũng là mẹ của đứa bé”
Chử Chấn Phong vừa chạy đến đây, đang định bước vào đại sảnh, đúng lúc nghe thấy câu này.
Người còn chưa bước vào, thì giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước: “Hàn Lệ Thu, tốt nhất là cô có thể chứng minh cho lời nói của mình!”
Người nhà họ Chử còn chưa kịp tiếp thu tin tức động trời mà Hàn Lệ Thu nói, thì đã thấy Chử Chấn Phong sải bước đi vào.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, đôi chân dài bước đi mạnh mẽ, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ ép người!
Chử Chấn Phong bước vào trong đại sảnh lớn, tâm mắt không hề nhìn về phía Hàn Lệ Thu đến nhà họ Chử gây chuyện, mà ánh mắt không làm chủ được bị một bóng dáng đứng bên cạnh cô ta thu hút.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của anh bỗng chốc híp lại.
Là Tân Hoài An nghe thấy giọng nói vang lên, vô thức quay đầu lại..