Nói xong, Vương Thanh Hà liền che cánh tay đang bị chảy máu lại, sau đó thở dài, ra vẻ vô cùng đau đớn.
Tân Hoài An thật sự nể phục tài năng diễn xuất của Vương Thanh Hà, càng nể phục dũng khí của cô ta hơn, vì để vu cáo hãm hại cô mà lại tự làm mình bị thương.
Đương nhiên màn kịch này không phải là diễn cho cô xem.
Tân Hoài An dùng ánh mắt mỉa mai lại, chuyển hướng nhìn sang người đàn ông đang mang vẻ mặt lạnh lùng.
Chử Chấn Phong sau khi nghe Vương Thanh Hà nói xong thì càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng, vẻ mặt ảm đạm.
Mí mắt của anh nhếch lên, rồi dùng ánh mắt dò xét phải trái đúng sai mà nhìn về phía Tân Hoài An.
“Anh Chử, lời của cô ta, anh tin không?” Tân Hoài An lên tiếng hỏi, trong giọng điệu ẩn chứa một sự mỉa mai.
Nếu như Chử Chấn Phong còn không nhìn ra thủ đoạn hãm hại dở tệ như thế này, vậy thì anh ta thật sự là nên đi khám lại thị lực!
Có điều, nếu như anh ta thực sự muốn bảo vệ Vương Thanh Hà, vậy thì sự thật có như thế nào cũng đều không còn quan trọng nữa rồi…
Vì vậy, Tân Hoài An hỏi câu này, cũng là muốn mượn cớ để thăm dò thử xem suy nghĩ của Chử Chấn Phong.
Thái độ của anh đối với Vương Thanh Hà sẽ quyết định tỷ lệ thành công của việc cô bước vào nhà họ Chử.
Nhưng trên thực tế, theo như những chuyện trước đó thì đã khiến cho trong lòng của Tân Hoài An thật sự không còn quá nhiều kỳ vọng nữa.
Vương Thanh Hà nghe thấy Tân Hoài An đi hỏi ngược lại Chử Chấn Phong rằng có tin bản thân cô ta hay không, liền cảm thấy rất nực cười.
Cô ta và Chấn Phong là vợ chồng chưa cưới, còn Tân Hoài An bây giờ đang là người phụ nữ mưu mô, muốn dùng con mình để lên chức, việc cậu Chử tin ai, không phải chỉ nhìn qua một cái là liền biết rõ ngay hay sao?
Vương Thanh Hà đang ngồi đợi cậu Chử trút giận thay cho mình và dạy dỗ Tân Hoài An một cách hung dữ.
Tuy nhiên, sau khi Chử Chấn Phong nghe Tân Hoài An nói xong thì lại không bày tỏ thái độ gì.
Ánh mắt sâu lắng của anh rất nhanh chóng liền như đang ẩn chứa sự tình bên trong, chân mày nhíu lại, sau đó cúi mặt xuống, rút bàn tay đang đỡ cánh tay của Vương Thanh Hà về.
Vương Thanh Hà ngơ ngác: “Chấn Phong…”
Thật không ngờ, ánh mắt của người đàn ông này lại đang rất lạnh lùng.
“Vị trí của cô cách giường bệnh khoảng tám mươi centimet, Tân Hoài An lại đang nằm trên giường, thì làm sao có thể làm cô bị thương?”
Trong lòng của Vương Thanh Hà liền bị khựng một nhịp, vội vàng biện hộ: “Cô ấy đột nhiên chộp lấy ống kim tiêm ở đầu giường rồi nhào tới, em vô thức né tránh, tiện thể cũng lùi về sau mấy bước, ban đầu…em vốn dĩ là đứng ở chỗ này cơ”
Cô ta chỉ về vào vị trí ở trước mặt, gần giường bệnh hơn một chút.
Nói xong liền cẩn thận quay đầu nhìn về phía Chấn Phong.
Nhưng lại nhìn thấy trong mắt anh chứa đầy sự thất vọng, anh lạnh lùng nói: “Cô đang ở bên phía tay trái của cô ấy, tay trái của cô ấy đang truyền dịch, hoạt động bất tiện, hơn nữa kim tiêm và băng gạc cũng không có dấu vết bị nới lỏng.
Nếu như muốn đâm thủng cánh tay của cô thành như thế này, thì chỉ có thể dùng tay phải.
“
“Nhưng, vấn đề là, ống kim tiêm đâm cô bị thương thì lại đặt ở bên phía tay trái của cô ấy”.