Nghe thế, Tân Hoài An nghi ngờ nhìn về phía anh, mang theo sự tìm tòi.
Chử Chấn Phong không nói ra dự định mà chần chừ một lúc, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Nếu không có sự đe dọa của Hàn Lệ Thu, chính cô có từng nghĩ sẽ đưa Thiên Nam về nhà họ Chử, làm mợ chủ nhà họ Chử không?”
“Không”
Tân Hoài An trả l thú với chuyện này.”
Có được câu trả lời, sắc mặt Chử Chấn Phong chưa thay đổi, ánh mắt lại trở nên phức tạp trong phút chốc.
“Tôi biết rồi” Anh trầm giọng nói.
“Bây giờ cậu chủ Chử có thể nói thẳng là định xử lý mẹ con chúng tôi thế nào không?”
gần như không suy nghĩ gì: “Tôi không có hứng Chử Chấn Phong không vòng vo với cô nữa, ánh sáng lóe lên trong mắt, nói: “Thiên Nam không thể quay về nhà họ Chử”
“Nó là con trai của anh, anh không chấp nhận nó ư?” Tân Hoài An giận dữ.
Chẳng lẽ anh muốn để mẹ con bọn họ chết trong tay Hàn Lệ Thu sao?
“Tôi có sắp xếp khác cho hai người, đảm bảo Hàn Lệ Thu không tìm thấy: Tân Hoài An ngây người, nhất thời không thể suy nghĩ được gì.
Ý nghĩa câu nói này của anh, dường như là muốn… bảo vệ sự an toàn của cô và Thiên Nam.
Chử Chấn Phong tốt bụng như thế sao?
Tân Hoài An vô ý thức nghĩ đến ba năm trước bị anh phái người ám sát, trong lòng sinh cảnh giác.
Lời của người đàn ông này không thể tin.
Có lẽ anh cố ý nói như thế, sau lưng lại có dự định khác, im lặng không tiếng động tiêu diệt hai mẹ con cô.
Không thể trách cô nghĩ nhiều, từ trước đến giờ Chử Chấn Phong luôn khiến người khác nhìn không thấu.
Lần này rõ ràng đã chứng minh Thiên Nam là con trai của anh, anh lại từ chối đưa con về nhà họ Chử?
Sợ rằng không phải là ngại con trẻ vướng víu, không muốn nhận.
Như thế… cách tốt nhất đương nhiên là khiến hai mẹ con bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Dẫu sao thì bệnh của anh cũng đã được chữa khỏi, sẽ có cơ hội sinh con với Vương Thanh Hà.
Thiên Nam cũng không phải lựa chọn duy nhất của anh.
Trong lòng Tân Hoài An trầm xuống, ánh mắt không có thiện ý nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: “Chử Chấn Phong, nếu anh nói chuyện không giữ lời, làm con trai tôi bị thương, tôi muốn lấy mạng anh ra đền!”
Chử Chấn Phong nhíu mày, nhìn người phụ nữ tràn ngập ý thù địch như con nhím, trong lòng có sự không vui khó hiểu.
Anh cũng không phải là người sẽ cố giải thích cái gì để chứng minh cho mình.
Thế là xoay người, hờ hững nói: “Cứ như thế đi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thật nhanh”
Nói rồi, bóng người biến mất ở cửa phòng bệnh.
Thân thể căng thẳng của Tân Hoài An thả lỏng một chút, khế than thở một hơi, trong lòng lại tính toán.
Lần này, rốt cuộc… có nên tin Chử Chấn Phong không?
Vương Thanh Hà đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh từ lâu trước khi cuộc nói chuyện của Tân Hoài An và Chử Chấn Phong kết thúc..