Rốt cuộc là để ngăn cản người của Hàn Lệ Thu ra ta, hay là đề phòng hai mẹ con họ nhân cơ hội chạy trốn, thì cũng không thể biết được.
Nhưng bất cứ khi nào cô muốn rời khỏi căn phòng này, đều sẽ bị vệ sĩ chặn lại không cho đi.
Bị hạn chế sự tự do vậy thì cũng thôi đi, dù sao Tân Hoài An cũng chỉ muốn ở bên cạnh Thiên Nam, chăm sóc thật tốt để con trai sớm ngày khỏi bệnh.
Nhưng cô không thể hiểu nổi, Chử Chấn Phong thậm chí còn không cho phép Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly đến thăm Thiên Nam.
Người đàn ông đó sử dụng hàng loạt sự sắp đặt độc đoán này để cách ly hoàn toàn cô và Thiên Nam với thế giới bên ngoài!
Ngồi ở bên giường bệnh, Tân Hoài An nhìn bóng dáng vệ sĩ thấp.
thoáng ngoài cửa, trong lòng thở dài thất vọng.
“Mẹ ơi, người chú tên là Chử Chấn Phong kia thật sự là bố của con sao?” Giọng nói be bé của Thiên Nam phát ra từ trong chăn.
Tân Hoài An lập tức quay đầu, dịu dàng nhìn con trai.
Sau khi phẫu thuật, cậu bé vẫn chưa hồi phục, việc nói chuyện rất khó khăn.
Nhưng niềm khao khát được gọi hai tiếng “bố ơi” từ khi còn rất nhỏ đã khiến cậu bé cực kì muốn làm rõ chuyện này.
Chuyện đã đến mức này thì Tân Hoài An cũng không giấu giếm đứa bé nữa, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, con là con ruột của người đó”
Mặc dù, người đó không sẵn lòng đưa Thiên Nam trở về nhà họ Chử và thừa nhận thân phận của cậu bé.
Cậu bé nhận được câu trả lời, không biết là vui mừng hay thất vọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng xuất hiện sự mơ màng.
Cậu bé chớp chớp đôi mắt đen láy, đôi lông mày sâu róm nhíu lại.
“Nhưng mà không phải là mẹ đã từng nói rằng đó là một người xấu hay sao?”
Bố là người xấu vậy thì con có cần nữa không?
Thật là khó xử….
Tân Hoài An nghe được câu hỏi nghỉ ngờ của con trai, mặc dù muốn trả lời, nhưng lại đụng phải ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của đứa trẻ, cô không khỏi do dự.
Thiên Nam đã biết Chử Chấn Phong là bố của mình, nếu vì một câu nói của cô mà áp đặt suy nghĩ chủ quan lên đứa trẻ, điều đó sẽ phá vỡ sự mong chờ về “người bố” của đứa bé.
Có phải là không được ổn thỏa lắm?
Suy cho cùng thì cho tới bây giờ, cô không biết mình có nên tin lời của Chử Chấn Phong hay không.
Nếu lần này anh thực sự giúp đỡ cô, vậy thì việc cô khăng khăng cho rằng anh là người xấu quả là không được ổn thỏa lắm.
Cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói với đứa trẻ: “Trước đây mẹ nghĩ bố con là người xấu, nhưng lần này, bố của con lại giúp chúng ta thoát khỏi sự kiểm soát của một kẻ xấu khác, còn hứa sẽ bảo đảm an toàn cho chúng ta.
Vậy nên, mẹ cũng không biết nên nói rằng bố con là người xấu hay người tốt nữa”
Cô nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé, nói với cậu bé bằng giọng điệu thương lượng: “Hay là, chúng ta hãy xem sự thể hiện tiếp theo của bố con, sau đó để cho con tự đánh giá là tốt hay xấu, được không?”
Ánh mắt của Thiên Nam mắt sáng lên, liên tục gật đầu với đây sự mong chờ.
Cậu bé không cần một người bố tồi, nếu bố cậu là một người tốt, cậu bé sẽ đồng ý để mẹ đưa bố cậu về nhà.
Sau này sẽ không cần phải ghen tị với những đứa trẻ khác có đủ cả bố và mẹ.
Tập đoàn Hàn Thị, văn phòng chủ tịch.
Sau khi trợ lý báo cáo tiến độ theo dõi Chử Chấn Phong, không khỏi khó hiểu mà hỏi rằng: “Cô hai, nhà họ Chử cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, không biết rằng rốt cuộc thì họ muốn giải quyết hai mẹ con Tân Hoài An như thế nào?”.