Ba ngày sau.
Tân Hoài An nhận được thông báo của Vệ Nam, Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho mẹ con cô một chỗ ở bí mật, kế hoạch là hôm nay sẽ chuyển mẹ con cô đến đó.
Tân Hoài An không có tư cách từ chối, chỉ có thể dẫn theo Thiên Nam ngồi vào trong xe Vệ Nam đã sắp xếp trước.
Cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa xe.
Bầu trời âm u, dường như sắp có một trận mưa lớn.
Trong biệt thự nhà họ Vương.
Vương Thanh Hà nhìn mây đen nghìn nghịt trên bầu trời phía xa, trên mặt nở ra một nụ cười lạnh lùng.
Cô ta nhìn giờ trên điện thoại, cũng sắp đến lúc rồi.
Thế là gửi một đoạn tin nhắn cho Hàn Lệ Thu: “Tân Hoài An xuất phát rồi.
Tiếp theo đây phải dựa vào thủ đoạn của cô Hàn rồi.
Mong rằng hôm nay chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Gửi tin nhắn xong, lúc này cô ta mới đứng dậy bắt đầu thu dọn.
Hôm qua bên nhà họ Chử cho người chuyển lời đến, bà cụ Chử mời nhà cô ta đi đến nhà họ Chử một chuyến, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.
Vừa nghĩ đến có thể là chuyện Chử Chấn Phong huỷ hôn, trong lòng Vương Thanh Hà liền trầm xuống.
Có điều là đợi họ đến nhà họ Chử, bên kia Hàn Lệ Thu chắc cũng thành công rồi.
Tân Hoài An và đứa con tạp chủng kia không còn nữa thì còn lý do gì để cô ta và Chử Chấn Phong huỷ hôn chứ.
Vừa nghĩ như thế, tâm trạng Vương Thanh Hà thoải mái hẳn lên.
Chậm rãi trang điểm thật xinh tươi, thay quần áo đẹp.
Còn chưa ra khỏi nhà đã nghe thấy tiếng Vương Bách Điền gõ cửa: “Thanh Hà, mẹ có ở trong phòng con không?”
“Không ạ”
Vương Thanh Hà lên tiếng, mở cửa ra, nhìn thấy Vương Bách Điền mặc bộ vest lịch sự, thắt lưng da đeo ngang bụng.
Bên nhà họ Chử bảo cả nhà bọn họ đều qua đó, Vương Bách Điền đương nhiên cũng muốn đẹp đẽ chỉn chu.
Có điều là đợi ông ta thay quần áo xong, không tìm thấy cà vạt phù hợp, định tìm vợ Trương Mỹ Văn để chọn cho ông ta một cái mới phát hiện bà ta không ở nhà.
Nghe thấy Vương Thanh Hà trả lời như vậy, Vương Bách Điền lại nhìn phòng cô ta một lượt, quả thật người không ở đây.
Ông ta nhíu mày: “Thế thì lạ thật.
Rõ ràng biết hôm nay phải đến bên nhà họ Chử, mới sáng sớm mà bà ấy đã đi đâu rồi?”
“Để con gọi mẹ.” Vương Thanh Hà nói xong, quay vào phòng lấy điện thoại.
Điện thoại kêu tút tút, bên kia bắt máy rất nhanh.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Con với bố chuẩn bị xong rồi, sắp đi rồi”
Vương Thanh Hà nói luôn vào chủ đề.
Trương Mỹ Văn cười khểnh từ đầu dây bên kia nói: “Nhà họ Chử bảo chúng ta sang đấy, chính là bàn bạc điều kiện huỷ hôn.
Còn lâu mẹ mới đến đó cho tức.”
“Con với cậu Chử sẽ không huỷ hôn” Vương Thanh Hà nhấn mạnh, giục bà ta: “Mẹ mau về đây đi, cùng đi với con và bố” Trương Mỹ Văn từ chối: “Không, mẹ còn việc quan trọng phải làm”
Vương Thanh Hà mặt mày cau có, phản bác theo bản năng: “Mẹ cũng có chuyện quan trọng á? Mẹ về nhanh lên đi!”
Trương Mỹ Văn lại nhất định không chịu, chỉ nói một câu khó hiểu: “Con gái, mẹ nhất định sẽ không để cậu Chử huỷ hôn với con đâu”
Vương Thanh Hà vẫn muốn nói gì đó nhưng Trương Mỹ Văn tắt máy.
Vương Bách Điền ở bên cạnh sốt ruột nói: “Mẹ con không muốn đi thì thôi, dù sao hôm nay đi cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không bằng để bà ấy chơi mạt chược cho dễ chịu.
Hai bố con mình đi”
Vương Thanh Hà ngẫm lại cũng phải.
Tính cách của mẹ cô ta cũng khá nông nổi, có khi đi rồi mới hỏng chuyện.
Cô ta cũng không nói gì nữa, chỉ giúp Vương Bách Điền tìm cà vạt phù hợp.
Hai bố con chuẩn bị xong thì ra ngoài.
Lúc này Trương Mỹ Văn không hề chơi mạt chược mà là ngồi ở trong một chiếc xe.
Trong xe còn có một vài người đàn ông nhìn không mấy tốt đẹp đang ngồi.
“Đợi tý nữa xe của Tân Hoài An bị ngăn lại, các anh đem người vứt lên núi cho tôi…”
Trương Mỹ Văn dặn dò cẩn thận, trong mắt tràn đầy sát khí..