“Thắt chặt dây an toàn!” cô nhanh chóng nhắc nhở Thiên Nam, đồng thời đưa một tay ra ngoài kéo cánh cửa xe vào một cách nặng nề.
Phía sau, vang lên tiếng hét của một người đàn ông sau khi anh ta vừa kịp định thần lại: “Mau! Cô ta muốn chạy trốn rồi, mau mau ngăn cô ta lại…”
Tân Hoài An lái xe loạng choạng chạy trên con đường đầy đám cỏ đại.
Nhưng cô căn bản vốn chẳng dám dừng xe lại.
Những tên đàn ông đó sắp đuổi kịp, bọn họ lái những chiếc xe mô tô địa hình, không ngừng rút ngắn lại khoảng cách với cô.
Trong tay những người đó có súng, nếu như rơi vào tay bọn họ, cô và Thiên Nam…
Tân Hoài An không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể ra sức đạp chân ga, liều mình lao về phía trước.
Lúc này đây cô hoàn toàn không có cách nào để giữ được bình tĩnh để suy xét rốt cuộc sự việc này là như thế nào.
Chiếc xe bất ngờ tông vào một cái hố lớn trước mặt, cả thân xe suýt chút nữa là văng ra ngoài.
“Mẹ..”
Thiên Nam sợ hãi hét lên, thân hình bé nhỏ như muốn văng ra khỏi xe.
Tân Hoài An căng thẳng tột độ, vội vã đạp chân phanh.
Cứ như vậy, chỉ trong phút chốc, bọn họ đã bị đám người truy đuổi kia bao quanh.
“Còn muốn chạy?”
Người đàn ông cầm đầu kéo Tân Hoài An ra khỏi xe, đẩy cô lên xe một cách thô bạo rồi tát cho cô một cái.
Thắt lưng của Tân Hoài An bị xô ngã vào kính chiếu hậu xe, một cơn đau dữ dội ập đến.
Cô còn chưa kịp rên đau thì lại tiếp tục tát một cái đau điếng nữa vào mặt cô, đánh đến mức khiến gương mặt cô lệch hẳn sang một bên, mắt nổ đom đóm.
Khóe môi rách ra, trong miệng xộc lên một mùi tanh ngọt của máu.
Thiên Nam cũng bị kéo từ trong xe ra, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đánh Tân Hoài An, cậu bé dùng lực vùng vẫy, nhưng cơ thể nhỏ bé không đủ sức để lay động một người thành niên.
Dưới tình thế cấp bách, cậu bé cắn một cái thật mình vào cánh tay người đang bắt mình.
Đúng thật là rất dùng lực, cắn mạnh đến nỗi làm cánh tay đối phương chảy máu.
“Mẹ nó!” Đối phương đau rồi hét lên một tiếng, đồng thời buông tay ra.
Thiên Nam nhân cơ hội đó chạy đến bên Tân Hoài An, ôm chặt lấy chân cô: “Mẹ ơi, mẹ…”
Tân Hoài An cũng dần tỉnh táo trở lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của con, cô nhìn về phía cậu bé lắc đầu, rồi kéo tay cậu bé lại nói: “Đừng sợ”
Cô nhịn cơn đau dưới eo, cau mày mà đứng thẳng người, theo phản ứng bản năng mà kéo Thiên Nam ra phía sau bảo vệ.
Ánh mắt liếc một cái về phía món đồ vắt giữa eo đối phương, trong lòng cô run rẩy, nhưng trên mặt lại giữ vững sự bình tĩnh mà nhìn về phía đám đàn ông đó.
Bọn họ mặc trên người bộ quần áo đen, khẩu trang đen bịt kín mặt, cứ như là nhân viên thần bí phục tùng một thế lực nào đó.
“Các người là ai?” Tân Hoài An giơ tay lau đi vệt máu trên khóe miệng rồi hỏi.
Không ai trả lời cô.
Người đàn ông dẫn đầu, giơ tay châm chậm sợ vào thứ vắt trên eo.
Da đầu Tân Hoài An run lên, vội vàng lên tiếng: “Đợi một chút!”
Cô nuốt nước bọt rồi nói: “Trước lúc anh ra tay, có thể nói cho tôi biết, là ai muốn lấy mạng của hai mẹ con tôi không?”
Tay người đàn ông đặt lên bao đựng súng, ánh mắt không chút dao động mà nhìn Tân Hoài An..