Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vương Thanh Hà, dường như trong lòng có tâm sự gì, bà ta liền chủ động nói: “Con gái à, bây giờ Tân Hoài An và đứa con hoang kia đã không còn tồn tại nữa, con không cần phải lo lắng cậu Chử sẽ tìm con hủy hôn nữa rồi, con hãy vui vẻ lên chút nào.” “Vâng!” Vương Thanh Hà gật đầu, lúc này khóe môi cô ta mới từ từ cong lên.
Nếu không xét việc Hàn Lệ Thu đã lợi dụng mẹ của cô ta thì việc hai mẹ con Tân Hoài An đã chết thực sự có thể khiến cô ta yên tâm rồi.
Chẳng những không cần lo bị cậu Chử hủy hôn.
Ngay cả bí mật không ai biết cũng hoàn toàn bị chôn vùi trong lòng đất!
Ở bên kia, tập đoàn Hàn Thị.
Hàn Lệ Thu cúp điện thoại của Vương Thanh Hà, chỉ cần nghĩ tới phản ứng tức giận của người kia, cô ta liền cảm thấy thỏa mãn không gì sánh được.
Chơi trò tính toán với cô ta ư, ha!
Chẳng qua người phụ nữ tên Trương Mỹ Văn đó thật sự rất tốt với con gái của mình, đến mạng sống người khác mà bà ta cũng dám động đến.
Đây chính là thứ mà người ta gọi là tình mẫu tử đó à….thật là làm cho người khác ghen ty.
Trong mắt Hàn Lệ Thu xẹt qua chút sương mù.
Bây giờ hai mẹ con Tân Hoài An đã không còn, Vương Thanh Hà sẽ trở thành mục tiêu hợp tác tiếp theo của cô ta.
Trương Mỹ Văn sẽ trở thành lá bài mặc cả tốt nhất của cô ta để kiểm soát người phụ nữ này.
Tình yêu, tình cảm gia đình hay gì đó…Nhưng con người này ấy mà, càng yêu sâu đậm thì sẽ càng biến thành điểm yếu, sau đó bị cô ta kiểm soát.
Hàn Lệ Thu híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông đang xem tài liệu ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa, nụ cười trên môi ngày càng đậ.
Cô ta đột ngột lên tiếng: “Hàn Âu Dương, anh hẳn là rất yêu con trai của anh nhỉ?” Hàn Âu Dương đặt tài liệu trong tay xuống, ngờ vực nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Khi nào cô mới đưa Khôn Trung Lâm quay trở về?” Hàn Lệ Thu nghiêng đầu cười, chớp chớp mắt, mang vẻ ngây thơ vô hại nói: “Chỉ cần anh cứ tiếp tục hợp tác với tôi như bây giờ, tôi sẽ cho anh gặp con trai của mình” Hàn Âu Dương nắm chặt tay, nhưng cuối cùng anh ta cũng không tung nắm đấm đến trước mặt cô ta.
Ánh mắt phía sau mắt kính của anh ta hơi lóe lên, trả lời: “Được”
Người mà Chử Chấn Phong cho Vệ Nam phái đi lùng sục khắp ngọn núi lớn tới nửa đêm mới hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm, báo cáo kết quả: không tìm thấy dấu vết của hai mẹ con Tân Hoài An!
Nghe được tin này, Chử Chấn Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Nam cả ngày nay đều nhắc nhở anh, thấy hết phản ứng của cậu chủ, xem tình hình mà mở miệng: “Cậu Chử, xem ra khả năng hai mẹ con Tân Hoài An còn sống là rất lớn, có lẽ họ bị người khác đưa đi rồi! Chỉ cần chúng ta lục soát toàn thành phố, à không, toàn quốc, nhất định sẽ tìm được tung tích của hai người!” Chử Chấn Phong gần như ngay lập tức đồng ý đề nghị của cậu ta: “tức đi tìm!” “Vâng!” Vệ Nam nhận lệnh rồi rời đi.
Trong văn phòng vắng vẻ, ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ cửa sổ làm cho người ta phải rùng mình ớn lạnh.
Chử Chấn Phong đứng ở bên cửa sổ nhìn màn đêm đen, bên cạnh vầng trăng có cả một đám mây đen tụ tập lâu ngày, dường như cũng che phủ ở cả trong lòng anh.
Mặt trăng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Âm ầm— Tia chớp đột ngột xuất hiện từ trong đám mây đen.
Ánh sáng mạnh mẽ trong tích tắc soi rõ những thân cây trùng điệp trong khu rừng rậm.
Trời chưa mưa mà gió lạnh đã ùa vào rừng.
Một bóng dáng loạng choạng đi trong khu rừng đầy gai góc.
Gió lạnh chui vào những lỗ rách tả tơi trên quần áo của cô khiến cô run rẩy, không kiềm chế được mà tiến về phía trước một cách khó khăn..