Tống Cẩn Dung dừng lại, nhìn Chử Chấn Phong đang bất động, nghiêm túc nhắc nhở: “Cho dù cháu có thể giải quyết những vấn đề này, nhưng con trai của cháu thì sao? Thiên Nam không có mẹ sao?”
Chử Chấn Phong cau mày: “Đương nhiên cháu sẽ…”
“Tân Hoài An đã chết!” Tống Cẩn Dung bất giác phá vỡ ảo tưởng của anh, nói: “Đã một tuần rồi phải không? Nếu người còn sống, thì đã sớm được tìm thấy từ lâu rồi.
Cô ta đã chết trên núi và không thấy thi thể rồi! Một khi đã như vậy, tại sao.
cháu không thể kết hôn với Vương Thanh Hà?”
“Ngay từ đầu, cháu là người luôn miệng nói muốn cưới cô †a, cho dù tâm tư có thay đổi, nhưng lời hứa vẫn còn.
Bây giờ là lúc cháu phải thực hiện lời hứa.
Cháu nên tìm một người mẹ cho đứa trẻ, được hay không? Thanh Hà cũng sẵn lòng đồng ý rằng sế chăm sóc Thiên Nam khi khôn lớn! “
Không cho Chử Chấn Phong cơ hội nói, Tống Cẩn Dung nói xong một hơi thở không ngừng, sau đó bà vuốt ve ngực, thở hổn hển.
Ánh mắt của bà đầy lo lắng và mong đợi nhìn anh.
Sắc mặt của Chử Chấn Phong căng thẳng, trên mặt tràn đầy phiền muộn.
Vợ chồng Chử Hoài Sơn đứng một bên, trâm mặc không nói lời nào.
Dù sao lão phu nhân cũng là nói những gì nên nói rồi, nếu như ngay cả bà cụ của ông ấy cũng không thuyết phục được.
Chử Chấn Phong, vậy thì bọn họ cũng không cần phải khuyên bảo nữa.
Nhưng Chử Gia Mỹ đứng bên cạnh bọn họ, lại không hiểu được như vậy.
Tống Cẩn Dung vừa dứt lời, cô ta vội vàng nói: “Anh à, bà nội là người có trái tim nhân hậu.
Thanh Hà tốt hay xấu gì cũng là một ngôi sao lớn với hàng triệu người hâm mộ, như vậy nhưng nhiều năm rồi cô ấy vẫn muốn kết hôn với anh, thậm chí không ngại làm người mẹ kế của người khác, cô ấy cũng chân thành, cho nên bất luận là ai thì cũng không nhân tâm phụ lòng cô ấy”
Nói xong, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng, cô ta cố ý hay vô ý nói thêm: “Hơn nữa, người ta còn không ghét bỏ khi đứa trẻ kia có bệnh đâu” Vừa dứt lời, Chử Tử và vợ của ông ta là với những người thân thiết nhất với cô ta là người đầu tiên đầu tiên thay đổi thái độ.
“Câm miệng!” Liễu Giai Tâm quát, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta một cái.
Chuyện gì cũng dám nói ra, rốt cuộc là tới khuyên bảo hay là ép bức người ta?
Theo bản năng bà ấy quay sang liếc nhìn Chử Chấn Phong, nhưng thấy anh không có biểu cảm gì trên mặt.
Dường như anh không để tâm đến lời nói của Chử Gia Mỹ.
Chử Chấn Phong đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Anh đã không nghĩ về những gì bà nội nói? Thế nhưng.
Anh nhắm mắt lại, các cơ trên mặt gồng lên để khắc chế cảm xúc trông có chút đáng sợ.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng khó hiểu phát ra từ cổ họng trầm thấp của anh, từng chữ: “Cháu, cháu muốn kết hôn với… Tân Hoài An” Mọi người ngạc nhiên nhìn anh, nghi ngờ tai của họ có vấn đề.
Chờ cho bọn họ xác nhận lại lần nữa, bọn họ thấy Chử Chấn Phong đã mở mắt ra, đôi mắt sâu lạnh như băng.
Giọng nói của anh lạnh đến mức dường như không có cảm xúc: “Vì Thiên Nam, cháu sẽ kết hôn với Vương Thanh Hà” Nói xong sải bước đi nhanh.
Vệ Nam theo sát phía sau cậu chủ của mình, cảm thấy †oàn của anh ấy thân lạnh như băng nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng..