Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh Trương mở phòng khám, chắc chắn là người có tấm lòng nhân hậu, không bằng anh cứ đưa nhân sâm đó cho tôi để cứu một mạng người thì tốt hơn” Giờ tâm trạng Trương Nhược Phi vô cùng tệ, làm gì có kiên nhãn mà nghe mấy lời này của cô ta.
Anh ta hừ nhẹ một tiếng: “Cô Tân, nhân sâm để ở chỗ tôi không phải là để trang trí, tôi giữ nó lại cũng là đưa đi chữa bệnh cứu người.” Tân Bảo Nga khẽ cắn môi, lại siết chặt nắm đấm.
Dì Bình đứng bên cạnh cô ta thấy vậy liền nhìn không được mà nói: “Cậu Trương à, bà chủ nhà tôi quen biết với bà chủ Trương từ lâu, nhà họ Trương và nhà họ Tân cũng có tình cảm quan lại.
Lần này cô Tư nhà tôi mua gốc nhân sâm này là muốn đưa cho bà chủ nhà họ Chử.
Cho dù là nể mặt nhà họ Chử hay là nhà họ Tân thì cũng xin anh giúp đỡ cô chủ nhà tôi lần này.”
Trương Nhược Phi nhìn sang người đàn bà trung niên đứng bên cạnh, nhất thời không có cách nào mà phản bác lại lời của bà ta.
Dù sao những quan hệ tình cảm mà bà ta nói đều là tồn tại khách quan, không thể mà phủ nhận được.
Dì Bình làm người hầu ở nhà họ Tân đã được hai mươi mấy năm, rất am hiểu đoán sắc mặt.
Nhìn thấy biểu cảm của cậu Trương này thì biết rõ anh ta đang cân nhắc lời của mình.
Bà ta vô thức mà liếc qua cô Tư một cái, nhận được ánh mắt ra hiệu, lúc này mới nói: “Cậu Trương à, không dám giấu gì, cô Tư nhà chúng tôi vì nhân sâm dại này mà đã lên núi gần Hải Lam để tìm hơn một tháng, thực sự là vì tìm không được hơn nữa thời gian cũng rất gấp gáp, vì vậy nên mới đến đây khẩn cầu anh bán gốc nhân sâm dại kia cho chúng tôi”
Trương Nhược Phi nhanh chóng đảo mắt qua rồi hỏi một câu: “Chỗ nào ở gần đây có nhân sâm dại?”
“Là ở chỗ núi Vân Lam, thấy người bản địa nói là trên núi có nhân sâm dại cả trăm tuổi” Khi nói đến chuyện này thì dì Bình vẫn thấy rất tức giận, mấy người bản địa mưu mô độc ác kia đều vì lừa tiền, lời gì cũng bịa ra cho được.
Bà ta cảm khái mà nói: “May mà sau đó may mắn gặp được cô gái tên là Hòa Thư Thảo nhắc nhở, nếu không nhờ cô ấy thì chắc giờ chúng tôi vẫn đang tìm”
“Hòa Thư Thảo?!” Trương Nhược Phi ngẩn người, bất giác mà nói to lên.
Dì Bình đang hăng say thì lại bị giọng của anh ta làm cho kinh ngạc, giật mình mà nhìn anh ta rồi nói: “Cậu Trương, sao anh…”
“Cô ấy ở đâu?” Trương Nhược Phi nhìn chằm chằm vào bà †a, đôi mắt nóng rực mà hỏi, lúc này nội tâm của anh ta vô cùng kích động.
Hòa Thư Thảo… Lúc trước khi Tân Hoài An tham gia cuộc thi y học với anh ta đã dùng cái tên này!
Có phải là cô không?
Tân” Đột nhiên thái độ của anh ta trở nên dễ chịu, làm cho người khác không kịp chuẩn bị.
Tân Bảo Nga có chút nghi ngờ.
Nhưng mà nhân sâm dại sáu mươi năm đã đến tay rồi, cô †a cũng không muốn quan tâm đến những chuyện đó.
“Tôi còn có chuyện quan trọng, không ở lại với hai vị được nữa, tôi tặng cô Tân cây nhân sâm dại này.
Bởi vì tin tức mà cô nói cho tôi còn quan trọng hơn nhân sâm gấp trăm lần!” Trương Nhược Phi khó nén được sự kích động, bảo trợ lý tiễn hai người ra ngoài..