Chử Chấn Phong chỉ có thể yên lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt hỗn loạn.
Tân Bảo Nga chen lấn trong đám người và bước ra, đi đến cạnh Chử Chấn Phong rồi ngồi xuống, bắt mạch cho anh để chẩn bệnh, sau đó sắc mặt trở nên hoảng sợ: “Anh ấy trúng kịch độc rồi!
Sau đó, cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tân Hoài An: “Rốt cuộc cô đã làm gì? Là cô hạ độc sao?” Dưới ánh mắt chất vấn của Tân Bảo Nga, Tần Hoài An giật giật môi, chỉ có thể thừa nhận: “Đúng vậy” Nghe thấy cô thừa nhận, vẻ mặt Tân Bảo Nga hơi sụp đổ: “Tôi có lòng tốt cứu cô mà cô lại đi giết người sao?”.
Ngôn Tình Ngược
“Xin lỗi” Tân Hoài An không thể đối mặt được với ánh mắt của cô ta, cô rũ mắt xuống.
Cô biết mình đã hoàn toàn làm tổn thương trái tim của một bác sĩ tốt.
Nếu biết Tân Bảo Nga mà cũng ở đây thì có lẽ cô sẽ tận lực giấu diếm thân phận của mình.
Thế này chẳng khác nào là cô thừa nhận sự thật mình đã hạ độc trước mặt mọi người.
Đám người kinh ngạc nhìn cô, có rất nhiều biểu cảm khác nhau, bất ngờ có, khó tin có, phẫn nộ có.
Vốn dĩ Tống Cẩn Dung còn đang hi vọng Tân Hoài An có thể cứu Chử Chấn Phong, hai mắt đảo một vòng, suýt chút nữa ngất đi.
May mà được Chử Hoài Sơn đỡ.
“Tại, tại sao, Tân Hoài An, tại sao cô lại muốn hại Chấn Phong?” Tống Cẩn Dung tựa vào ngực Chử Hoài Sơn, bàn tay nắm thành năm đấm ôm chặt phần ngực, cảm giác không thể chịu đựng nổi.
Tân Hoài An nhìn về phía bà, môi giật giật, nhưng lại không biết nói cái gì bèn dứt khoát nhìn về phía Chử Chấn Phong.
Lúc này Chử Chấn Phong đã đau đến mức sắp ngất đi, nhờ có ý chí mạnh mẽ mới có thể chống đỡ bản thân không ngã xuống.
Yết hầu anh bị thiêu đốt tới mức đau nhức, nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao nhìn Tân Hoài An, trong đôi mắt u ám hiện lên mấy chữ “Tại sao”.
Đối diện với ánh mắt của anh, trên gương mặt Tân Hoài An lộ vẻ mỉa mai và cả chút giễu cợt.
Cô nói: “Chử Chấn Phong, vốn dĩ tôi không có ý định sống tiếp, thế nhưng vừa nghĩ tới hài cốt của Thiên Nam còn chưa lạnh, sao tôi có thể tha thứ cho anh được chứ? Hết lần này tới lần khác… Nếu anh đã muốn lấy mạng mẹ con tôi như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh, nhưng cho dù có chết thì tôi cũng phải kéo anh theo làm đệm lưng!” Giọng điệu gay gắt, bộc lộ quyết tâm đánh cược mọi thứ.
Nhưng rất nhiều người không hiểu cô đang nói gì.
“Tân Hoài An, cô nói cái gì?” Liễu Giai Tâm nhíu mày hỏi.
Tân Hoài An không trả lời mà nhìn quang trong đám người, nhưng lại không nhìn thấy Trương Mỹ Văn đâu.
Cô nhíu nhíu mày, chỉ đành từ bỏ ý định lôi bà ta ra chất vấn.
Dù sao thì Chử Chấn Phong cũng không sống nổi, chuyện cô muốn làm cũng coi như là đã làm được.
Lúc này xe cứu thương đến.
“Nhanh, đưa Phong tới bệnh viện!” Tống Cẩn Dung run giọng nói, ra lệnh một tiếng, tất cả khách mời tự giác nhường đường.
Mấy người Chử Hoài Sơn và Tịch Sơn Lâm hợp lực lại đặt Chử Chấn Phong lên cáng cứu thương.
Tân Hoài An thấy thế bèn ngăn trước mặt bọn họ.
Không tận mắt nhìn thấy Chử Chấn Phong tắt thở thì cô không cam tâm.
Cô nhất định sẽ không để cho Chử Chấn Phong có bất kỳ cơ hội sống sót nào!
Lúc này, ý thức của Chử Chấn Phong đã trở nên mơ hồ, hai mắt cũng sắp khép lại.
Trong tầm mắt, chỉ có Tân Hoài An tràn đầy sát ý đứng ngăn trước mặt anh.
Không ngờ cô lại muốn anh chết, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì có lỗi với cô chứ?.