Anh ta lắc đầu, nói: “Tân Hoài An, cô sai rồi, Thiên Nam không có chết là tôi cắt cây mây và dây leo để kéo cậu ấy từ vách đá lên.
Giờ phút này, cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại mà đang ở trong bệnh viện” Tân Hoài An đột nhiên chợt tròn mắt, nước mắt không kịp đề phòng mà bất ngờ chảy xuống, khuôn mặt cô tái nhợt đi.
Cô run sợ nhìn anh ta: “Không thể nào…”
“Là thật, cô tin tôi” Liễu Thanh Phong kiên định nhìn cô: “Tôi không biết tại sao cô cho rằng Chử Chấn Phong giết hai mẹ con cô, nhưng Thiên Nam đúng là còn sống”
“Làm sao anh biết?” Tân Hoài An biết Liễu Thanh Phong là một người vô cùng chính trực, hơn nữa anh ta cũng không có lý do gì để lừa cô.
Nhưng cô đã nhận định con trai mình đã chết, sao có thể sống khỏe mạnh?
Thậm chí cô vì báo thù cho con trai mà lúc nãy đã đầu độc Chử Chấn Phong.
Vậy hỏi cô, làm sao mà tin tưởng đây?
“Thiên Nam ở nơi nào? Tôi muốn gặp thằng bé… tôi muốn gặp con trai mình..” Tân Hoài An bắt lấy cánh tay Liễu Thanh Phong, vội vàng nói.
Liễu Thanh Phong gật đầu: “Được, tôi đưa cô đi, cô nhìn thấy cậu ấy thì sẽ tin những lời tôi nói” Vừa nói thì anh ta đã chuẩn bị đưa Tân Hoài An rời đi.
Nhưng Liễu Giai Tâm lên tiếng ngăn lại: “Thanh Phong, con không thể đưa cô ta đi”
“Bác?”
kết luận Tân Hoài An là tội phạm giết người?” Liễu Thanh Phong nắm lấy tay Tân Hoài An, kéo cô ra khỏi vệ sĩ rồi bảo vệ cô ở sau lưng.
Anh ta nhìn thẳng về phía Liễu Giai Tâm, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Bác, con nhìn thấy hiểu lầm bên trong chuyện này quá lớn.
Con đưa Tân Hoài An đến bệnh viện xem Thiên Nam trước để làm rõ mọi chuyện.
Nếu như anh họ thật sự xảy ra chuyện gì không may, bác lo Tân Hoài An chạy trốn không tìm được người, con bằng lòng thay cô ấy gánh vác hết tất cả mọi thứ!”
Vẻ mặt Liễu Giai Tâm chợt thay đổi: “Thanh Phong, con…” Bà ấy làm sao nghĩ tới, Liễu Thanh Phong đã bị vứt bỏ trong quân đội từ nhỏ, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, theo lý thuyết phải là tuân theo quy củ nhất, hôm nay lại làm ẩu như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta không thấy, cô tư của nhà họ Tân đang đứng ở bên cạnh sao?
Trắng trợn ra mặt vì Tân Hoài An như vậy, rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ gì?
Liễu Giai Tâm nghĩ tới những chuyện này thì càng không thể để cho Liễu Thanh Phong đưa Tân Hoài An đi.
“Vậy thì chờ có kết quả của bệnh viện đã, nếu anh họ con không sao thì con lại đưa Tân Hoài An đi xem con trai của cô ta!” Bà ấy nặng nề nói.
Lần này không đợi Liễu Thanh Phong nói chuyện, Tân Hoài An đã bước trước một bước tỏ thái độ, nói: “Bà Chử, tôi sẽ không chạy trốn!” Cô vừa nói vừa rút tay đang bị Liễu Thanh Phong nắm, thản nhiên nhìn Liễu Giai Tâm, trên mặt còn dính nước mắt, nhìn có hơi thảm.
Nhưng vẻ mặt vẫn đặc biệt kiên định.
“Chử Chấn Phong trúng độc là tôi hại, tôi đương nhiên sẽ gánh vác hậu quả, không cần bất kì ai thay tôi nhận tội.
Hiện tại tôi chỉ muốn nhìn con trai tôi, để chắc chắn thằng bé còn sống hay không!” Cô ăn nói mạnh mẽ, thái độ lỗi lạc khiến cho mọi người không khỏi ngước nhìn.
Rõ ràng là một người phạm tội giết người, nhưng lại cho người ta hình dáng hiên ngang lãm liệt như vậy..