Tân Hoài An nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt trước mắt, trong lòng đấu tranh một lúc lâu.
Cuối cùng cô không lựa chọn đẩy cánh cửa kia ra để trở lại bên cạnh con trai mình, mà dứt khoát xoay người đi về phía hành lang.
Người qua kẻ lại bên ngoài phòng cấp cứu, thỉnh thoảng còn có nhân viên y tế ra ra vào vào, lúc trước chưa bao giờ rối loạn như này.
Chỉ vì giây phút này người đang cấp cứu trong phòng cấp cứu là người nắm quyền tôn quý nhất của Chử thị.
Sự chú ý của đám người Chử Hoài Sơn và Vương Thanh Hà đều ở trong phòng giải phẫu, mà không chú ý đến Tân Hoài An.
Nghe thấy có người ngạc nhiên kêu lên: “Tân Hoài An?” Bọn họ mới cùng lúc quay đầu lại.
Mấy người ngạc nhiên đều hỏi, sao cô lại tới đây?
Đồng thời cũng tự mang theo sự đề phòng ở trong lòng đối với cô.
Tịch Sơn Lâm là người phát hiện Tân Hoài An, mặt anh ta lạnh băng nhìn cô, ngăn lại không cho cô đến gần phòng cấp cứu: “Cô hại anh Chử thảm như vậy mà còn dám tới nơi này sao?” Tân Hoài An ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt có hơi sụp đổ, khó khăn hỏi: “Chử Chấn Phong anh ta… sẽ không sao chứ?” Tịch Sơn Lâm nhìn vẻ mặt cô có hơi khác thường thì không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Không đợi anh ta mở miệng, Vương Thanh Hà đã bước nhanh tới, giọng mắng chửi: “Cái gì mà sẽ không sao chứ? Sau khi đi vào vẫn luôn rửa dạ dày, ngay cả thuốc trợ tim cũng dùng tới rồi! Tân Hoài An, chính tay cô giết chết anh ấy, bây giờ cô hài lòng chưa hả?” Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Tân Hoài An giống như dao vậy.
Cô cắn chặt môi nhưng vẫn không biết nên nói cái gì.
Vương Thanh Hà tức giận trợn mắt nhìn cô, sự hận trong lòng cô ta đối với cô đã đạt tới trình độ cao nhất.
Lẽ ra hôm nay cô đã gả cho anh Chử nhưng lại bị Tân Hoài An phá đám, tại sao cô ta phải tự tay phá hoại hạnh phúc của mình hết lần này đến lần khác vậy hả?
Cô ta không thể nhịn cô được nữa!
Giờ phút này Vương Thanh Hà không còn để ý tới việc giữ gìn hình tượng dịu dàng của mình nữa mà cất giọng gọi an ninh ở đẳng xa tới.
“Là Tân Hoài An đầu độc Chử Chấn Phong, mấy người còn không mau đưa cô ta đến cục cảnh sát đi, đừng để cho cô ta ở chỗ này!” Hôm nay Vương Thanh Hà cũng xem như là bước nửa bước vào cửa nhà họ Chử, lời của cô ta đương nhiên các nhân viên an ninh cũng nghe theo.
Lập tức có người đến bắt Tân Hoài An đưa cô đến cục cảnh sát.
Tân Hoài An giãy dụa theo bản năng đồng thời cũng lạnh lùng nhìn về phía Vương Thanh Hà, nói một câu đã khiến lửa giận trong mắt của Vương Thanh Hà tắt đi.
“Vương Thanh Hà, tôi cũng đang muốn hỏi cô một câu, lúc mẹ cô đẩy tôi và Thiên Nam xuống vách đá, tại sao lại phải ám chỉ là Chử Chấn Phong chỉ thị hả? Cuối cùng là ai bảo bà †a hại mẹ con chúng tôi?” Vương Thanh Hà hoảng sợ trợn tròn hai mắt.
Tân Hoài An cũng nhìn thẳng cô ta, ý hận trong mắt không hề yếu hơn cô ta!
“Lúc trên đường tới bệnh viện, mẹ cô còn muốn lái xe tung chết chúng tôi, cô có biết hay không, Liễu Thanh Phong cũng là bởi vì mẹ cô nên mới bị thương nặng đấy!”.