Chử Gia Mỹ đi phía sau hai người mở miệng nói: “Bà nội, mẹ, vừa nãy bố nói sẽ điều tra rõ chuyện này, có lẽ là sẽ đưa Tân Hoài An đến cục cảnh sát.
Dù sao cô ta cũng là hung thủ sát hại anh hai, để cô ta ở lại đây, thật sự là không thích hợp”
Liễu Giai Tâm suy nghĩ một chút, hiếm khi đồng ý với Chử Gia Mỹ.
Cái khác không nói, bà ấy nhìn Tân Hoài An mặc một bộ váy cưới màu đỏ thẫm đứng trước mặt mình cũng hiểu được.
Quả thật cô không nên xuất hiện ở đây.
Bà ấy đang tính cho người đưa Tân Hoài An đến cục cảnh sát, thì y tá từ trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Cậu Chử tỉnh Liễu Giai Tâm kinh ngạc đưa tay che miệng, mấy người khác cũng chẳng còn tâm tư đi quản Tân Hoài An, vội vã chạy vào phòng bệnh.
Tân Hoài An bị bỏ lại ngoài cửa, cô thở dài.
Chử Chấn Phong đã tỉnh, vấn đề kia chắc sẽ mau chóng giải quyết thôi.
Cô ngẩng đầu, phát hiện bà cụ Chử đang đứng bên cạnh trầm ngâm nhìn mình.
Tân Hoài An khẽ nhúc người nói: “Quản gia Minh, phiền chú đưa tôi đến cục cảnh sát” Quản gia Minh muốn nói lại thôi, gọi hai vệ sĩ, dặn dò nói: “Đưa cô Tân đến cục cảnh sát” Tân Hoài An vừa rời đi, đám người Liễu Thanh Phong lục tục ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn ngoài cửa không thấy ai, bà ấy nghi hoặc nói: “Quản gia Minh, Tân Hoài An đâu?” Chử Gia Mỹ khẽ cau mày khit mũi: “Không phải chạy rồi chứ?”
Dù quản gia Minh rất bận rộn nhưng ông vẫn bình tĩnh nói: “Vừa nãy đã đưa cô Tân tới cục cảnh sát rồi ạ” Vẻ mặt Liễu Giai Tâm có chút thay đổi: “Cái gì? Đi hồi nào? Không mau đưa người về đây…”
“Thưa bà, ý bà là?”
“Chử Chấn Phong muốn gặp cô ta!” Liễu Giai Tâm nói nhanh.
Tân Hoài An vừa mới ra khỏi cửa bệnh viện, đã bị người của Liễu Giai Tâm gọi về.
Trong ánh mắt kỳ quái của người nhà họ Chử, cô một mình đi vào phòng bệnh của Chử Chấn Phong, sau đó đóng sầm cửa, ngăn lại ánh mắt dò xét của mọi người ở bên ngoài.
Tân Hoài An đối mặt với Chử Trấn Phong, lúc trước cô vất vả lắm mới hồi phục được tinh thần, giờ lại lần nữa trở nên căng thẳng, các loại cảm xúc đan xen chồng chéo lên nhau.
Trên giường bệnh, trải qua một hồi bị thuốc độc giày vò và vừa mới bình phục sau ca phẫu thuật không lâu, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông tràn đây mệt mỏi.
Đôi mắt hẹp dài đã không còn sắc bén như ngày thường, chỉ duy trì dáng vẻ nửa mở nhìn Tân Hoài An.
Mà Tân Hoài An đứng cách đó năm mét, không ngừng quan sát anh.
Chử Chấn Phong nhíu mày, khó khăn giơ tay lên, ra hiệu cô tới gần chút.
Tân Hoài An cắn răng, do dự đi về phía trước hai bước.
Người đàn ông nhìn một hồi này, cuối cùng không chịu được nữa dùng toàn bộ sức lực, mở miệng nói: “Tới đây..” Giọng của anh khàn đặc, ồ ồ giống như phát ra từ trong cổ họng.
Đây có lẽ là tổn thương sau khi uống phải thuốc độc để lại.
Tâm trạng Tân Hoài An vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh giường bệnh.
Cô nhìn Chử Chấn Phong nói: “Tôi đã trách lầm anh, tôi nghĩ anh có ý định giết tôi và Thiên Nam” Tuy lời giải thích này không thể thay đổi những gì đã xảy ra nhưng cô vẫn phải thừa nhận sai lâm của mình.
Vừa nói xong, cô không kịp đề phòng, cổ tay bất ngờ bị nắm lấy.
Tân Hoài An kinh ngạc, theo bản năng giãy ra.
Тrцуệл hay mỗi ngày.
Chỉ nghe thấy tiếng Chử Chấn Phòng hừ nhẹ, thì ra kim châm trên mu tay của anh bị hành động vừa rồi của cô kéo lệch.
“Xin lỗi” Tân Hoài An vội chạy tới, giúp anh cắm lại kiêm tiêm.
Vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp gặp ánh mắt tự giễu của anh.
Anh khàn khàn nói: “Thiên Nam vẫn còn sống” Tân Hoài An đặt tay anh về chỗ cũ rồi nói: “Tôi biết” Sau đó bổ sung thêm một câu: “Tôi đã gặp thằng bé” Chử Chấn Phong dường như không nghe thấy, khẽ thở dài: “Cô còn sống, tôi rất vui” Tân Hoài An ngoài ý muốn nhìn anh..