Tân Hoài An lau mặt, nắm lấy tay của con trai mình, mềm mại mũm mĩm, cuối cùng không phải là kiểu gây guộc như trước nữa rồi.
“Mami là đang vui, là vui đó.” Tân Hoài An cảm khái nói.
Cô xem mạch cho Thiên nam, hiện tại cậu bé rất khỏe mạnh, chỉ là vì mới vừa tỉnh dậy nên còn cần phải thích ứng vài ngày.
Tân Hoài An nhìn Vệ Nam đứng bên cạnh bằng ánh mắt biết ơn: “Cám ơn các người đã chăm sóc tốt cho Thiên Nam” Cô biết, Thiên Nam có thể được điều dưỡng tốt như vậy, không thể thiếu sự dốc lòng săn sóc.
Vệ Nam mỉm cười xua xua tay: “Đây đều là lời dặn dò của anh Chử, bảo chúng tôi nhất định phải chăm sóc cho cậu chủ nhỏ Thiên Nam thật chu đáo” Tân Hoài An gật đầu hiểu ý, lại nghĩ ngợi gì đó nói: “Cậu gọi nó là cậu chủ nhỏ?” Lúc trước không mấy chú ý, nhưng hiện tại nghe Vệ Nam gọi Thiên Nam như thế, Tân Hoài An lại cảm thấy không đúng.
Vệ Nam lại xem đó là chuyện đương nhiên, gật đầu đáp: “Đúng vậy đó, anh Chử đã dặn dò như vậy”
Nụ cười trên mặt Tân Hoài An thu lại, cô nắm tay Thiên Nam chậm rãi đứng lên, giống như đang công khai rõ ràng chuyện gì đó, nói: “Thiên Nam là con trai của tôi, không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Chử”
Thiên Nam cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng đúng, con là cục cưng của mami, không phải là cậu chủ nhỏ gì đó đâu!”
Vệ Nam: “..”
Tân Hoài An cũng không hỏi Vệ Nam thêm gì nữa, chỉ là nắm tay của Thiên Nam đi ra ngoài, quyết định trực tiếp tới gặp Chử Chấn Phong mà giải thích chuyện này rõ ràng.
Anh bảo Vệ Nam gọi Thiên Nam là cậu chủ nhỏ? Ý tứ trong đây là quá rõ ràng… là muốn quyết tâm giành con trai cùng với cô rồi!
Mà cô, tuyệt đối là không đồng ý.
Tân Hoài An dắt Thiên Nam đi tới phòng bệnh của Chử Chấn Phong, Vệ Nam cũng theo sau hai mẹ con.
Đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách trông coi bệnh viện đã vội vàng chạy tới từ chỗ cửa lớn.
“Anh Vệ, vị, vị kia của nhà họ Tân tới rồi!” Vệ Nam nghe được trực tiếp cau mày, quở trách: “Cái gì mà vị kia của nhà họ Tân, là cậu ba nhà họ Tân hay là cô tư nhà họ Tân?”
“Đều không phải”
“Không phải? Vậy, đợi đã, chẳng lẽ là…” Vệ Nam đột nhiên nghĩ tới một người, kinh ngạc thốt lên: “Vị kia không phải là ở Mã Đô sao? Sao lại có thể chạy tới chỗ xa như vậy…” Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Người đã tới đâu rồi?”
“Vừa tới cửa ra vào sảnh dưới” Đội trưởng đội vệ sĩ vội vã trả lời.
Vệ Nam lườm gã một cái: “Vậy anh còn không đứng đợi ở cửa ra vào, chạy tới đây làm gì?” Giờ phút này, anh ta đã không kịp để ý tới chuyện Tân Hoài An muốn dắt Thiên Nam đi đâu nữa, dù sao thì nhà họ Chử đã bao vây toàn bộ bệnh viện này rồi, mẹ con hai người đó nhất định không thể ra được.
“Đi!” Vệ Nam lời ít ý nhiều phun ra một chữ, dắt theo đội trưởng đội vệ sĩ nhanh chóng rời đi.
Tân Hoài An một lòng muốn đi tìm Chử Chấn Phong, cũng không để ý tới hướng đi của bọn họ.
Ngoài cửa lớn của bệnh viện Phúc.
Vệ sĩ của nhà họ Chử phân ra thành hai bên, vẻ mặt nghiêm túc, bầu không khí lại trang trọng.
Một chiếc xe quân dụng Hummer đỗ tại trước cửa ra vào.
Mở cửa xe bước xuống là một người đàn ông tuổi tâm trung niên mang giày bó, trên khoác một chiếc áo khoác sãm màu, dõng dạc bước đi.
Người đàn ông đó đội nón quân đội sẫm màu, mũi cao mắt sâu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vẻ mặt chính trực khí phách..