Ngay sau đó, Tân Bảo Nga mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt cũng bước xuống xe, dáng người thướt tha, vẻ mặt ung dung, nốt ruồi ở giữa hàng lông mày lại điểm tô thêm vẻ xinh đẹp.
Người đàn ông dẫn đầu đi trước, bước đi trầm ổn, không nhanh cũng không chậm.
“Bố, bố chậm chút” Tân Bảo Nga theo sau lưng, không nhịn được khẽ kêu.
“Đã tới đây rồi còn chậm cái gì, nhanh đi xem tình huống sao rồi mới được” Người đàn ông trung niên cũng không thèm quay đầu lại nói, vẫn như cũ mà nhanh chân tiến về phía trước.
Tân Bảo Nga chau mày lại, đành phải tăng tốc bước theo.
Dì Bình và hai tên trợ thủ đi theo, cũng sải bước nhanh đuổi theo.
Vệ Nam đã nhanh chân chạy qua tới, chạm mặt cùng với một đám người.
Nhìn thấy người đàn ông uy phong lẫm liệt dẫn đầu kia, cậu ta lập tức cúi người cung kính gọi: “Tướng…”
Một bàn tay dày rộng mạnh mế khoác lên vai cậu ta, giọng nói thuần khiết: “Mấy nghi thức chào hỏi này bỏ qua đi! Lần này tôi không có dắt theo nhiều người tới.”
Vệ Nam lập tức hiểu ý, sửa lời: “Ông Tân” Tân Thịnh gật đầu, chân bước cũng không dừng lại: “Vừa đi vừa nói.”
Vệ Nam đi trước dẫn đường, dọc đường cũng kể giản lược mọi chuyện cho người kia nghe.
Tân Thịnh nghe xong lại cau mày: “Nói như vậy, dăm ba cái vết thương đó đều là vì một người phụ nữ?”
Một người ngang nhiên hạ độc trong hôn lễ, một người dám đụng người trên phố.
Mấy người phụ nữ này đều không phải là loại hiền lành gì.
Vệ Nam có chút ngượng ngập bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là nói: “Chuyện này có điểm rất đáng ngờ, anh Chử đã cho người điều ra kỹ rồi” Hai người nói chuyện, thoắt cái đã tới hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Tân Thịnh vốn đang bước đi rất gấp, đột nhiên chậm lại, ánh mắt rơi vào chỗ hai mẹ con đứng đó không xa kia.
Trong khoảnh khắc, trong ánh mắt của ông ta lóe lên một tia ngơ ngác, vẻ mặt dần dần chuyển thành suy ngẫm.
Vệ Nam theo bản năng nhìn theo tâm mắt của người kia, nhìn thấy là Tân Hoài An và cậu chủ nhỏ Thiên Nam.
Trước ánh mắt của đám người phía này, Tân Hoài An không phát giác ra được, chỉ dắt Thiên Nam đi vào phòng bệnh của Chử Chấn Phong.
.
truyện teen hay
Tân Thịnh như có điều nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Người kia là…
Vệ Nam vội đáp: “Là cô Tân, Tân Hoài An” Tân Thịnh có hơi bất ngờ.
Tân Hoài An không phải là người hạ độc kia sao?
Bảo sao lúc ông ta nhìn tới, cuối cùng lại cảm thấy có mấy phần như đã quen.
Vệ Nam không để ý tới vẻ mặt của ông ta, chỉ là đột nhiên nhớ tới lúc nấy Tân Hoài An rõ ràng là có hơi tức giận kéo cậu chủ nhỏ Thiên Nam theo, lúc này đã tìm tới chỗ của anh Chử, không phải là muốn cãi nhau đó chứ?
Nghĩ tới đây, cậu ta không khỏi rùng mình, cố duy trì nụ cười trên mặt mà đề nghị với Tân Thịnh: “Ông Tân, chi bằng cùng tới thăm cậu Liễu trước nhé?”
Tân Thịnh xua tay áo: “Không cần, tôi năm rõ tình hình của Thanh Phong rồi” Nói xong, ông ta tiến về phía phòng bệnh của Chử Chấn Phong.
Vệ Nam hết cách bèn cùng đi bên cạnh, đồng thời tiến trước một bước mở cửa phòng bệnh, nói vọng vào bên trong: “Anh Chử, ông Tân tới rồi!”
Tần Hoài An đang muốn đôi co chuyện của Thiên Nam cùng với Chử Chấn Phong, nghe Vệ Nam hô như thế, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Phía ngoài cửa, ngoại trừ Vệ Nam ra còn có bóng dáng một người đàn ông trung niên, cả người toát ra một vẻ khí khái kiên cường và mạnh mẽ, khiến người khác không khỏi tò mò về lai lịch của ông ta.
Tân Thịnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tân Hoài An, lần này nhìn càng thêm rõ nét, trong lòng của ông ta càng lúc càng kinh ngạc..