Nhìn cô… lại có mấy phần rất giống với Nhược Tình lúc còn trẻ!
Đặc biệt là đôi mắt đó, óng ánh và trong vắt như sương tuyết, hời hợt sáng suốt.
Người đàn ông từng quyết đoán sát phạt vang dội mạnh mẽ nơi chiến trường, giờ phút này lại như người mất hồn.
“Ông Tân, xin mời” Vệ Nam ra hiệu mời, Tân Thịnh lúc này mới thu tâm mắt lại, khôi phục lại vẻ mặt như cũ mà tiến vào.
Mặc dù Tân Hoài An không biết người đàn ông trung niên này có lai lịch gì, nhưng mà theo đánh giá sơ bộ thì thầm nghĩ đối phương có lý lịch không hề đơn giản.
Cô không ph: một người không biết điều, cho nên lúc Vệ Nam mời người kia vào đã chủ động dắt Thiên Nam ra ngoài ban công, nhường không gian lại cho bọn họ.
Cô ôm Thiên Nam ngồi trên xích đu, lật quyển truyện cho cậu đọc.
Ánh mặt trời vào đầu thu rọi vào người của hai mẹ con, một bầu không khí ấm áp hòa thuận.
Chử Chấn Phong nhìn hình ảnh vui tai vui mắt đó khế cong môi cười nhẹ, hồi lâu mới chậm rãi dời mắt trở về.
Điều khiến cho anh bất ngờ chính là chú Tân lại cũng nhìn hai mẹ con bọn họ bằng ánh mắt đó, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Chử Chấn Phong như có điều nghĩ ngợi thoáng cau mày, ho nhẹ một tiếng.
Tân Thịnh quay đầu nhìn lại đã chạm phải ánh mắt của Chử Chấn Phong, nội tâm lại thâm cảm thán: “Bản thân mình đây tung hoành ngang dọc nơi chiến trường mấy chục năm, đã luyện chắc tố chất nhìn chằm chăm mà không chút rung chuyển, sao hôm nay lại thất bại tới hai lần vậy nhỉ?” Thật là lạt Ông ta dứt khoát lơ đi hình ảnh hai mẹ con ngoài ban công kia, xoay người đối lưng về phía họ mà nói chuyện với Chử Chấn Phong.
Mỗi một lời nói và hành động của Tân Thịnh đều lộ ra nét quân nhân hiên ngang, lời ít ý nhiều, không hề phí lời nửa câu.
Nói chuyện về sức khỏe hiện tại của Chử Chấn Phong, lại nói chuyện về tình hình chung trước mắt, xong đã muốn qua phòng đối diện thăm Liễu Thanh Phong một chút.
Chỉ là trước lúc rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiêng mắt ngó qua chỗ ngoài ban công một cái.
Ánh mắt chim ưng kia khóa chặt vào bóng dáng của hai mẹ con Tân Hoài An, đôi lông mày rậm càng lúc càng chau chặt lại.
Ông ta thu tầm nhìn lại, sải bước về phía đối diện.
Vệ Nam đưa Tân Thịnh đi, vẻ mặt lại càng thêm khó hiểu, lúc người kia đi tới phòng bên cạnh của Liễu Thanh Long lại hạ thấp âm lượng xuống khẽ nói: “Anh Chử, dường như tướng quân Tân rất để ý cô Tân, không phải là biết cô Tân hạ độc anh cho nên có thành kiến với cô ấy đó chứ?”
Chử Chấn Phong mím môi, từ chối cho ý kiến với giả thuyết mà Vệ Nam đưa ra.
Bởi vì anh có thể nhìn thấy, ánh mắt lúc Tân Thịnh nhìn Tân Hoài An không hề có ác ý.
Lúc Chử Chấn Phong đang suy nghĩ, Tân Hoài An đã dắt Thiên Nam vào trong phòng lần nữa.
Cô lạnh lùng nói: “Chử Chấn Phong, bây giờ là lúc tôi và anh nói rõ chuyện của Thiên Nam rồi, anh bảo Vệ Nam gọi nó là cậu chủ nhỏ là có ý gì hả?”
“Thằng bé là con trai của Chử Chấn Phong tôi, dĩ nhiên là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chử rồi” Chử Chấn Phong thản nhiên đáp, mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Đây không phải là yêu cầu của chính cô sao?”
“Đó là trước kial” Tân Hoài An đột siết chặt lòng bàn tay, nhắc nhở: “Anh biết mà, tôi là bị Hàn Lệ Thu ép bức mới nói mấy lời đó ở nhà họ Chử.
Thực ra, tôi vốn dĩ không muốn có bất cứ liên can gì tới mấy người, kể cả Thiên Nam cũng vậy, nó chỉ có thể là con của tôi, không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Chử gì đó!” Tân Hoài An nói vội một tràng, sau đó thở gấp.
Chử Chấn Phong lại nhìn cô thật sâu, một lúc sau mới nhướng mày hỏi ngược lại một câu: “Cô độc ác như vậy sao, lại không cho con trai và bố ruột của nó nhận nhau?”
“Tôi…” Tân Hoài An lập tức cứng họng..