Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Cô theo bản năng cúi đầu nhìn lại Thiên Nam, cậu nhóc cũng ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó là tràn đầy vẻ tò mò: “Mẹ, chú ấy thật sự là bố của con?”
Tân Hoài An cắn răng, gật đầu: “m” Chuyện này, đáng ra cô không có ý định giấu Thiên Nam.

Chử Chấn Phong hài lòng mỉm cười, giật dây: Thiên Nam, bố cho con một gia đình hoàn chỉnh có được không?”
Tân Hoài An lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, lạnh giọng nói: “Anh vốn không xứng làm bố của Thiên Nam”
Thiên Nam cũng ôm chặt lấy chân của Tân Hoài An, lắc đầu giống như cái trống lắc, nói: “Không muốn không muốn, Thiên Nam chỉ muốn ở cùng với mami, không cần bố cũng được!”
Chử Chấn Phong bị vứt bỏ: “…” Không giống với dự tính ban đầu của anh cho lắm nhỉ?
Sắc mặt Chử Chấn Phong thoáng chốc đen kịt, sâu xa nói: “Thiên Nam, là trong khoảng thời gian này, bố đối xử với con không tốt sao?”
Cậu nhóc rất nghiêm túc suy xét một lúc, lại có hơi áy náy, nhưng thái độ vẫn là kiên định không đổi: “Mami không cần, con cũng không cần”
Tân Hoài An sờ đầu của con trai, cong môi cười: “Chử Chấn Phong anh nghe rồi chứ? Thiên Nam vốn không muốn nhận anh” Ngay lập tức, Chử Chấn Phong cảm thấy ở huyệt thái dương của mình có chút căng phồng.


Chỉ là còn chưa đợi cô mở miệng, Chử Chấn Phong dường như biết được trước vậy, lại dặn dò vệ sĩ: “Đem bát canh này trở về phòng bếp, rồi đi đưa cậu chủ nhỏ đến đây”
Không ngờ tới, thật sự là bị cái thằng Liễu Thanh Phong nói trúng rồi.

Anh âm thầm nghiến răng, giọng nói bá đạo tỏ thái độ: “Cả thế giới đều biết Thiên Nam là con trai của tôi, các chức bố này, tôi làm chắc rồi!” Trong lòng Tân Hoài An có chút bực mình, người đàn ông này rõ ràng là không nói lý lẽ mà.

Nhưng, thái độ anh như thế này, đương nhiên là không chịu buông tay với Thiên Nam, đang muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng với anh, cô phải làm sao mới thắng được đây?
Phòng bệnh đối diện, sau khi xem qua tình trạng vết thương của Liễu Thanh Phong, Tân Thịnh xúc động nói: “Vẫn ổn, không coi như là tình huống tồi tệ nhất”
Ông ta võ vào vai của Liễu Thanh Phong: “Nhanh chóng khoẻ lại, thầy đợi con trở về” Liễu Thanh Phong gật gật đầu, lại nhìn Tân Bảo Nga một cái.

Anh ta thu ánh mắt về, nói với Tân Thịnh: “Thầy, con có chuyện, muốn nói với thầy” Tân Thịnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, hơi gật đầu, thấp giọng nói: “Bảo Nga, con ra ngoài trước đi” Tân Bảo Nga hé môi, đem câu nói muốn nói ra nuốt vào trong rồi đi ra ngoài.


Lúc này Liễu Thanh Phong mới mở miệng nói: “Thầy, chuyện con muốn nói với thầy là, hôn ước của con và Bảo Nga…” Mười phút sau, Tân Thịnh đi từ trong phòng bệnh ra, giữa hai đầu lông mày bao phủ một tầng u ám.

Tân Bảo Nga nghỉ hoặc đi theo sau: “Bố, bố sao thế?” Sau khi Tân Thịnh đi lên trước một đoạn, mới đột nhiên dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn con gái ở trước mắt.

Tuy là con nuôi, nhưng cũng coi như là con gái ruột mà nuôi lớn.

Trong mắt Tân Thịnh lộ ra một tia ánh sáng của người bố hiền từ không dễ phát hiện, mở miệng nói: “Con cảm thấy con người Thanh Phong như thế nào?” “Anh Thanh Phong? Anh ấy rất tốt” Tân Bảo Nga nói theo bản năng.

Con mắt Tân Thịnh trầm xuống, đột nhiên lại hỏi: “Vậy con cảm thấy Tân Hoài An thế nào?” Vẻ mặt Tân Bảo Nga khó hiểu.

Không hiểu sao bố một lúc thì nói anh Thanh Phong, một lúc lại biến thành Tân Hoài An.

Hơn nữa, cô ta không hề muốn bàn tán về cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận