Ông ta chà sát hai tay, trên mặt có chút không tình nguyện nói: “Bây giờ giới giải trí kiếm được nhiều tiền như thế, cái công ty này nếu như vào tay chúng ta, ít nhất một năm cũng có thể thu nhập cả tỷ, chẳng nhẽ cứ đưa không cho cô ta như thế?”
Vương Thanh Hà im lặng, suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì có cách gì chứ? Nếu như không đưa, nhà họ Chử biết con là hàng giả, thì chúng ta cái gì cũng không có.”
Nghe vậy, Vương Bách Điền cũng chỉ đành thở dài.
“Bỏ đi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có được mười lăm phần trăm cổ phần và hai công ty, cũng không ít rồi” Vương Bách Điền tự an ủi chính mình.
Vương Thanh Hà thì lại lấy cái vòng cổ bằng đồng ra, nhíu chặt lông mày.
.
Ngôn Tình Hay
Đây là một cái vòng cổ hỏng bình thường, rốt cuộc thì có cái gì quan trọng, nhà họ Chử còn thế nào cũng phải lấy lại?
Nếu như không phải bởi vì cái này, thì cô ta cũng không đến nỗi chắp tay tặng cái công ty giải trí to như thế cho Chử Gia Mỹ rồi.
Hai ngày này, vết thương trên eo của Tân Hoài An phục hồi lại rất nhiều, ngoại trừ lúc khéo miệng vết thương lại có chút ngứa ra thì dường như không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Mà Chử Chấn Phong phục hồi lại cũng rất nhanh, vốn dĩ chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng đưa vào cơ thể để duy trì chức năng, cũng bắt đầu ăn thức ăn lỏng rồi.
Sau khi y tá đưa thức ăn đến thì bị Chử Chấn Phong đuổi đi.
Anh thản nhiên nhìn về phía Tân Hoài An, cũng không nói chuyện, ánh mắt sâu xa kia tràn ngập ám chỉ.
Tân Hoài An có chút bất lực.
Có lời nào không thể nói, cứ muốn dùng ánh mắt ra hiệu để cô đoán ý của anh.
Tân Hoài An trực tiếp bưng mâm lên: “Có cần tôi bón cho anh không?” Chử Chấn Phong hừ nhẹ một tiếng, vậy mà không chịu nói, chỉ nâng cánh tay bị cắm kim châm lên.
Tân Hoài An giật giật môi, người đàn ông này…
Nhưng cô cũng không thèm so đo với anh những cái này, nhanh chóng chăm sóc anh xuất viện, cô cũng sẽ không mắc nợ anh cái gì nữa.
Nghĩ như thế, cô ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, đặt mâm trên cái tủ đầu giường.
Cô bưng bát, dùng thìa múc bón anh.
Chử Chấn Phong ngược lại cũng phối hợp, ngoan ngoãn mở miệng, chỉ là lúc nuốt cổ họng có chút khó chịu, vẫn không nhịn được nhíu mày.
Tân Hoài An đặt phản ứng của anh vào trong mắt, trong lòng thầm nghĩ, xem ra cái chất độc kia làm tổn thương không ít đến cổ họng của anh, nhưng chỉ cần không ăn những đồ ăn kích thích, cô vẫn có thể giúp anh phục hồi.
Tân suất cô bón cho anh cũng chậm lại, cho anh chút thời gian nuốt thức ăn xuống.
Trong phòng bệnh, hai người không nói chuyện, cứ nhìn như vậy ngược lại có chút hoà hợp.
Tân Hoài An chưa bón được một lúc thì Vệ Nam gõ cửa tiến vào.
Chử Chấn Phong nghiêng đầu, thức ăn trên thìa vẫn chưa bón vào miệng của anh, mà cọ vào mép của anh.
Tân Hoài An sửng sốt một cái, lập tức thu tay lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Vệ Nam.
Vệ Nam không ngờ tới mình vừa mở cửa đi vào, vậy mà có thể tận mắt nhìn thấy cảnh Tân Hoài An và cậu chủ nhà mình thân mật.
Cậu ta hình như chưa từng nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của cậu Chử nằm ở đó, bị phụ nữ bón cơm…
Tài liệu Vệ Nam ôm trong ngực, trong nháy mắt có chút do dự, không biết có nên tiến lên phá vỡ bầu không khí này không..