Đến tận khi giọng nói yếu ớt của Chử Chấn Phong truyền đến: “Có chuyện gì thì chút nữa rồi nói” Nghe được lời này, Vệ Nam như được đại xá vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ.
“Vậy, anh Chử, anh từ từ ăn!” Nói xong, cung kính đóng cửa phòng lại.
Tân Hoài An thu ánh mắt lại, quay lại thì thấy Chử Chấn Phong nhìn mình không chớp mắt.
Trên gương mặt khôi ngô sâu xa, khoé miệng dính một vệt chất lỏng đặc, cực kỳ phá hoại cảnh đẹp.
Tân Hoài An buông bát xuống, lấy khăn tay lau cho anh.
Lúc vẻ mặt cô nghiêm túc lau mặt cho anh, Chử Chấn Phong đột nhiên liếm môi.
Đầu lưỡi mềm mại trơn nhẫn ấm áp, không cẩn thận đụng phải ngón tay của cô.
Giống như lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc.
Tân Hoài An hơi cứng lại giống như bị điện giật thu tay trở về, nghi ngờ nhìn anh, không biết là anh cô ý hay là vô ý.
Nhưng cô cũng không khác thường, lạnh giọng nói: “Tôi lau sạch sẽ rồi”
Tân Hoài An đang chuẩn bị bón cho anh tiếp thì lại thấy vẻ mặt của anh thay đổi, đẩy chiếc thìa cô đưa đến môi ra, cả gương mặt siết chặt lại một chỗ.
Tân Hoài An cực kỳ cẩn thận mới không khiến thức ăn trong thìa bị đổ ra.
Tính khí của người đàn ông này thật lớn, cô mới nói hai câu đã lật mặt rồi?
Cô bỏ thìa lại vào bát, không hài lòng nhìn anh, lại phát hiện anh có gì đó không ổn.
Trong phút chốc, trên trán của Chử Chấn Phong toát ra một tầng mồ hôi.
“Anh sao thế?” Tân Hoài An lập tức đứng dậy, đặt bát xuống.
“Dạ, dạ dày đau…” Chử Chấn Phong cắn răng nói ra một câu.
Sau đó, anh nôn khan ra.
Sau đó cô đi ra ngoài, báo với một vệ sĩ, bảo anh ta đi gọi bác sĩ đến.
Vệ Nam không biết tình huống, hỏi: “Sao thế?” Tân Hoài An nhìn cậu ta một cái, tỏ ý bảo cậu ta cứ vào trước đã.
Đợi đến khi bác sĩ cũng đến, cô mới nói tình huống vừa nãy cho hai người.
Dựa theo tình hình trước mắt, Chử Chấn Phong chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng..