Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Cô quay đầu thấy vẻ mặt hai vệ sĩ tò mò.

“Hai người có muốn thử không?” Cô mỉm cười nói.

Người vệ sĩ mặt tròn nuốt nước miếng xuống, giơ tay lên.

Người vệ sĩ mặt vuông ở bên cạnh lập tức vỗ anh ta một cái, liếc anh ta một ánh mắt nhắc nhở… đây là của cậu Chử, là cái mà anh có thể tuỳ tiện uống sao?
Người vệ sĩ mặt tròn thu tay lại, sống lưng thẳng tắp, lắc đầu với Tân Hoài An.

Tân Hoài An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, có chút buồn cười.

Bỏ đi, vẫn là tự mình thử thôi.

Cô thổi thổi hơi nóng, vừa muốn thử mùi vị một chút.

“Để tôi” Lời còn chưa nói dứt, người đã rảo bước tiến lên.

Bàn tay to của Liễu Thanh Phong chụp tới, nhận lấy cái thìa trong tay của Tân Hoài An.


Tân Hoài An nhướng chân mày, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn anh ta, cũng không có ngăn cản mà là dùng ánh mắt ngầm đồng ý với hành động của anh ta.

Liễu Thanh Phong cười rực rỡ, ngửi ngửi trước: “Ừm, rất thơm đó” Sau đó đưa vào miệng.

Cảm nhận được mùi vị hoàn hảo của thịt và dược liệu hoà hợp với nhau, một mùi thơm nồng đậm dần tràn ngập từ đầu lưỡi đến các nụ vị giác, sau đó lướt qua cổ họng, đi vào dạ dày.

Nước thịt ấm nóng khiến cho dạ dày ấm áp, mà những nơi đi quá, lại sinh ra cảm giác mát và say.

Liễu Thanh Phong cảm thấy vô cùng kỳ diệu, kinh ngạc nói: “Cô bỏ cái gì vào trong này vậy, uống vào vậy mà khác biệt với canh gà bình thường nhiều như thế?”
“Tôi chỉ là điều chỉnh cách thêm gia vị, bỏ thêm chút dược liệu vào mà thôi.” Tân Hoài An nhìn phản ứng của anh ta, biết được mùi vị của nồi canh này chắc là không tệ.

Cô quay người tắt lửa, múc một bát đưa cho Liễu Thanh Phong trước.

“Bát này cho anh” Liễu Thanh Phong có chút kinh ngạc: “Cho tôi? Vậy thì tôi không khách sáo nữa!” Anh ta thẳng thắn nhận cái bát, lại thấy Tân Hoài An rót canh gà còn lại trong nồi ra một cái bát sứ chuyên dụng.

Cô dùng cái mâm bưng bát sứ ra ngoài, quay đầu nói với anh ta một câu: “Anh cứ ăn từ từ nhé, tôi mang cái này cho Chử Chấn Phong trước đã” Nói xong thì Tân Hoài An đi luôn.

Hai người vệ sĩ đi theo sau lưng cô.


Ý cười trên mặt Liễu Thanh Phong biến mất, biểu cảm dần dần trở nên lạnh lùng.

Tân Hoài An vậy mà tự mình hầm canh cho Chử Chấn Phong?
Nhìn bóng lưng của cô đi xa, anh ta cắn chặt răng.

Bát canh gà trong tay lập tức trở nên không ngon nữa.

Tân Hoài An đương nhiên là không có cơ hội nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của Liễu Thanh Phong.

Cô bưng canh đến phòng bệnh, Vệ Nam đã rời khỏi từ sớm rồi, người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh bỗng chốc mở mắt ra, một mùi hương nồng đậm bay đến chóp mũi anh.

Ánh mắt của Chử Chấn Phong khoá trên cái đồ vật mà Tân Hoài An đang bưng trên tay, nhìn không được tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh hầm cho anh” Tân Hoài An thản nhiên nói, đi đến bên giường.

Chử Chấn Phong lại bởi vì câu nói này của cô, tâm trạng đạt đến vui mừng cực độ.

Hầm canh cho anh.

Đây là cô đặc biệt làm vì anh.

Vẻ mặt người đàn ông thoả mãn trong tức khắc, cũng không đợi Tân Hoài An đỡ dậy, tự giác chống cơ thể ngồi dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận