Chử Chấn Phong cũng không ngờ Thiên Nam đột nhiên tỉnh dậy rồi, hơi sững sờ, có điều rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt, một cánh tay vươn lên giữ chặt lấy eo của Tân Hoài An.
Tân Hoài An giống như bị điện giật, dùng lực vùng vẫy khỏi tay của anh, sau đó từ trên giường nhảy xuống, kéo khoảng cách với anh.
Thấy vậy, Chử Chấn Phong cũng chỉ chống người ngồi thẳng dậy, chững chạc đàng hoàng nói với Thiên Nam: “Bố là bố của con, cô ấy là mẹ của con, tất cả bố mẹ của trẻ con đều ngủ cùng trên một chiếc giường” Thiên Nam chớp chớp mắt, như hiểu lại như không hiểu.
Tân Hoài An không chút khách khí mắng chửi: “Chử Chấn Phong, anh ít nói nhăng nói cuội ở đây đi, dạy hư đứa bé!”
Nói xong, liếc nhìn qua áo trước ngực anh mở rộng, nghĩ tới bản thân vừa mới mơ màng ở trong đó còn sờ anh, lỗ tai có chút không kiểm soát được nóng rực lên.
Chử Chấn Phong không chút ngại ngùng, không hoảng không loạn cài cúc lại.
Thiên Nam tò mò giương mắt nhìn về sự do dự giữa hai người, cuối cùng cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé ra kéo kéo góc áo của Tân Hoài An: “Ma mi, con mới không tin lời của chú ấy, con chỉ tin mẹ, tại sao mẹ lại ngủ ở bên đó?” Tân Hoài An yên tâm nhìn cậu bé một cái, đồng thời cũng rất bất lực.
Bởi vì cô cũng không hiểu rõ tại sao bản thân lại ngủ ở trên giường Chử Chấn Phong.
Trước giờ cô cũng chưa từng có thói quen mộng du!
Ánh mắt Tân Hoài An lạnh lùng rơi trên người của người đàn ông đang cài cúc áo.
Chử Chấn Phong đối diện với ánh mắt của cô, chầm chậm nói: “Cái này, tối qua tôi thấy cô năm trên bàn ngủ dễ bị cảm lạnh nên thuận tay bế cô lên trên giường rồi”
“Vậy tại sao lại là giường của anh!”
“Đứa trẻ ngủ say quá, không thể làm ồn tỉnh cậu bé” Chuyện này, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm trạng của Tân Hoài An cả một ngày.
Cô tìm được tờ kê toa thuốc tối hôm qua viết kia ở trên bàn, sau khi nhìn qua chắc chắn không có vấn đề, tiện tay vứt cho Chử Chấn Phong: “Để trợ lý của anh dựa theo hướng dẫn trên này mua thuốc, hầm thành thuốc thử xeml” Chử Chấn Phong im lặng nhìn cô: “Cô không tự mình giúp tôi hầm canh sao?”
“Anh nghĩ hay thật đấy!” Ngày hôm nay cô không hề có vẻ mặt tốt với Chử Chấn Phong.
Mà Thiên Nam lại nhìn hai người sống chung, không kìm nén rơi vào trong suy nghĩ.
Chử Chấn Phong giao toa thuốc cho Vệ Nam, Vệ Nam sai người đi lấy nguyên liệu thuốc, hầm thành canh.
Sau khi hầm xong, Vệ Nam đích thân bưng tới.
Vốn nghĩ để Tân Hoài An tới cho ăn, suy cho cùng thì anh Chử thích như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập thù địch của Tân Hoài An, Vệ Nam có chút chột dạ, không biết có phải anh Chử trêu chọc gì người ta rồi không.
Vệ Nam cũng không mở nổi cái miệng này, chỉ đành ngồi xổm xuống bên cạnh giường, cầm lấy thìa canh lên, đưa tới bên miệng Chử Chấn Phong: “Anh Chử, anh thử đi?”
Chử Chấn Phong cau chặt lông mày nóng nảy, trong miệng thốt ra vài chữ lạnh lùng: “Tôi tự lấy!”
Nói xong, nhận lấy tô từ trong tay của Vệ Nam, cũng không cần thìa, trực tiếp đưa lên miệng thổi thổi hơi nóng bắt đầu uống Vệ Nam nhìn thấy cũng đã rõ rồi.
Tân Hoài An ở bên cạnh cười lạnh, hừ, đây không phải là tự mình cũng có thể ăn được tốt sao?
Chử Chấn Phong cũng uống hết một to canh rồi.
Vệ Nam bởi vì nhắc nhở trước đó của Tân Hoài An nên đặc biệt quan tâm tới phản ứng của anh.
Tân Hoài An đương nhiên cũng khá để ý.
Tóm lại đây là công sức cô tiêu hao cả một buổi tối để nghĩ ra phương pháp, nếu như đây cũng không thành công, vậy của dạ dày của Chử Chấn Phong vốn dĩ là bỏ đi rồi..