Bây giờ suy nghĩ của anh ta đã không còn ở trên cánh tay của mình, mà đang nghĩ đến thái độ của Tân Hoài An đối với mình và đối với Chử Chấn Phong, vô thức đưa ra so sánh.
Mặc Dù Tân Hoài An nói chán ghét Chử Chấn Phong nhưng quan tâm từng li từng tí đến anh cũng là thật, tuyệt đối không phải vì áy náy.
Chẳng lẽ cô quả quyết từ chối mình là vì… người cô thật sự thích chính là Chử Chấn Phong?
Không, không thể nào!
Liễu Thanh Phong mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Cho dù Tân Hoài An thích ai thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ việc theo đuổi cô!
Bởi vì hai mươi bốn năm nay, anh ta chưa từng gặp một người con gái nào khiến trái tim anh ta rung động.
Chỉ có mỗi Tân Hoài An.
Cô là người đầu tiên và cũng sẽ là người duy nhất!
Liễu Thanh Phong cau mày, ánh mắt nhìn xuống cánh tay không thể nhúc nhìn của mình.
Anh ta phải mau chóng khỏe lại.
Tân Bảo Nga ra ngoài gọi điện thoại và rất nhanh đã quay trở lại.
Trên gương mặt thoáng qua vẻ vui mừng, nói: “Anh Thanh Phong, em đã nói tình trạng của anh với bạn học của em, cậu ấy đã đồng ý giúp anh rồi”
“Ừ” Liễu Thanh Phong nhếch môi.
Sáng sớm hôm sau.
Chử Chấn Phong đi làm kiểm tra tổng quát trước khi xuất viện.
Hai mẹ con Tân Hoài An và Thiên Nam ở lại trong phòng bệnh.
“Đúng vậy, chú đối xử với mẹ và con không có chọc mẹ tức giận suốt nhưng sẽ nói người chuẩn bị ngon cho mẹ, còn mua rất nhiều đồ đẹp cho mẹ.
Chú ấy còn kể chuyện cho con nghe, dạy con biết…” Tuy cứ Thiên Nam giả vờ bẻ đầu ngón tay, nghiêm túc phân tích.
Cuối cùng, đăn đo hỏi cô: “Vậy rốt cuộc chú ấy là người tốt hay người xấu ạ? Tại sao mẹ lại ghét chú ấy như vậy?” Tân Hoài An im lặng, ánh mắt vô thức liếc nhìn đống quần áo được treo đầy ắp ở trong tủ.
Toàn bộ đều là Chử Chấn Phong nói người chuẩn bị cho cô.
Hình như anh đã khác trước.
Cho dù là trước mặt cô hay là trước mặt Thiên Nam, anh đều lộ ra dáng vẻ mà trước kia cô chưa từng thấy.
Tân Hoài An đi đến trước mặt Thiên An, ôm lấy cái đâu nhỏ xíu của cậu bé vào lòng rồi khẽ thở dài: “Thật ra mẹ cũng không ghét chú ấy lắm.
Mẹ chỉ là lo chú ấy sẽ cướp con đi”
Thiên Nam ngẩng đầu lên khỏi vòng tay cô và chớp chớp mắt: “Vậy tại sao mẹ không muốn để chú ấy làm bố của con?
Như vậy thì con và mẹ không cần phải xa nhau.”
“Mẹ chỉ không muốn con cuốn vào những thứ thị thi đó, nhà họ Chử… quá nguy hiểm đối với con” Tân Hoài An chậm rãi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt có vẻ không hiểu chuyện của Thiên Na, cô thuận miệng hỏi: “Con có muốn để chú ấy làm bố của con không?”
Thiên Nam đắn đo nhíu mày, dưới cái nhìn của Tân Hoài An, cuối cùng cũng lắc đầu rồi buồn bã gục xuống nói: “Con chỉ muốn ở cùng mẹ” Câu nói này khiến Tân Hoài An không khỏi sững sờ.
Cô có thể hiểu được cảm xúc của thằng bé, trong khoảnh khắc vừa rồi rõ ràng thằng bé muốn gật đầu..