Anh kinh ngạc nhìn Tân Hoài An, nhanh chóng nhận ra điều gì đó, định dùng tay còn lại để ngăn cô lại.
Nhưng đã quá trễ.
Tân Hoài An đã lần nữa móc kim châm ra.
Cánh tay còn lại của Chử Chấn Phong cũng bị cứng lại.
Lúc này anh chỉ có thể cử động chân, hai tay mất đi sức chống đỡ nên thân trên bỗng nhiên ngã xuống, vừa vặn đè lên người Tân Hoài An.
Ài!
Dường như Tân Hoài An bị anh đè đến dính vào giường, gương mặt vốn dĩ đã gầy gò bị anh ép chặt.
Tất nhiên, cũng không thể lấy ra cây kim châm thứ ba.
Tân Hoài An nghiến răng nói: “Nếu anh không muốn bị phế hết hai tay thì dậy cho tôi!”
“Dậy, dậy không được!” Chử Chấn Phong tức giận nói, sau đòn tấn công của Tân Hoài A, ngọn lửa tà ác trong cơ thể anh đã biến thành lửa giận.
Hai người xếp chồng và dán chặt vào nhau.
Tân Hoài An khó khăn vặn vẹo cơ thể, muốn đẩy anh ra.
Người đàn ông này trông không mập nhưng người lại khỏe muốn chết!
Chử Chấn Phong cũng vặn vẽo cơ thể, vừa không chế Tân Hoài An và vừa tìm kiếm thăng bằng.
Đặc biệt là với hai bàn tay bỏ đi, cảm giác mình giống như một động vật bò sát!
Vang lên một tiếng bụp!
Cuối cùng Tân Hoài An cũng đẩy Chử Chấn Phong ra, khiến người đàn ông này ngã xuống đất.
Cô cũng nhân cơ hội đó, vội vàng ngồi dậy.
Bây giờ Chử Chấn Phong chỉ muốn rút hai cây kim châm chết tiệt ở trên tay ra.
Vì thế, anh cũng không quan tâm đến tôn nghiêm và hình tượng của nhà họ Chử mà cuối đầu xuống… dùng miệng rút kim ra!
Tân Hoài An thấy vậy thì kinh ngạc, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Nhảy xuống giường, trực tiếp nhào lên người anh và ấn anh xuống đất để ngăn cản hành động của anh.
Chử Chấn Phong tức giận nhìn cô, lớn tiếng cảnh cáo: “Buông tôi ra.”
Tân Hoài An nhếch môi: “Bây giờ đến lượt anh cầu xin tôi?” Chử Chấn Phong lập tức ngậm miệng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tân Hoài An.
“Muốn tôi thả anh ra cũng được thôi.”
Tân Hoài An chậm rãi nói, lại duỗi tay lấy kim châm ở dưới gối ra.
Cô cầm kim châm, tay kia giữ ngực Chử Chấn Phong lại, cuối cùng dừng ở bụng dưới của anh.
Trong mắt cô lóe lên sự u ám, chậm rãi nói: “Để tránh cho anh lại lộn xộn, tôi chỉ có thể phế anh” Vừa nói, vừa vén áo sơ mi của anh ra để tìm chỗ tiêm.
Chử Chấn Phong nhận ra ý đồ của Tân Hoài An, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đùa gì thế, cây kim dài như vậy mà đâm vào anh, lỡ như anh thật sự bị phế thì nửa đời sau anh phải làm sao đây?
Nhìn thấy Tân Hoài An sắp đâm kim xuống, trán Chử Chấn Phong nổi gân xanh, bỗng quát lên: “Dừng tay…
Giọng nói vang vọng mà mang theo vẻ tức giận.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vệ Nam cùng hai vệ sĩ xông vào.
“Anh Chử! Anh sao… vậy!” Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, những câu sau đó của Vệ Nam dần biến mất.
Trong phòng bệnh to lớn, chỉ thấy Tân Hoài An ngồi trên người cậu chủ nhà mình với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hết Sức ngang tàng.
Nhưng cô lại để lộ nửa vai, một tay còn đang kéo đồ của anh.
Về phần anh Chử…
Nằm trên sàn gỗ, hai tay buông thõng ở bên cạnh như thể đang bị tàn phá..