Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Vệ Nam nuốt nước miếng và ngậm cái miệng vô cùng ngạc nhiên, đang không tự chủ được của mình lại.

Cậu ta đắn đo nhìn về phía Chử Chấn Phong.

Anh Chử à, nếu anh bị ép thì hãy nháy mắt.

Chử Chấn Phong nhìn Vệ Nam rồi lại nhìn Tân Hoài An.

Ánh mắt vô thức rơi xuống bờ vai trắng như tuyết của cô.

Anh nhíu chặt mày, sau đó tức giận quát về phía Vệ Nam: “Ai cho mấy người vào, cút ra ngoài…” Vệ Nam: “…” Anh Chử tức giận rồi, chắc chắn là tránh bọn họ phá hoại chuyện tốt.

Được rồi, chắc là anh Chử đang hưởng thụ.

Vệ Nam tự đọc hiểu mà đưa ra đáp án.

Dường như cậu ta đã khám phá ra một bí mật khó tin nào đó, trên mặt lộ vẻ không rõ, tâm trạng cũng có chút vui vẻ không thể giải thích được.


Thì ra cậu chủ mạnh mẽ độc đoán có máu SM.

Và cả cô Tân nữa, bình thường trông có vẻ lạnh nhạt với anh Chử, không ngờ lại là một chị đại chủ động tấn công.

Vệ Nam hiểu ý, mỉm cười: “Cô Tân, anh Chử, hai người tiếp tục, tiếp tục…” Tân Hoài An khẽ nhíu mày, nhìn đám người Vệ Nam đi ra ngoài.

Vừa rồi hành động của cô bị Vệ Nam làm gián đoạn.

Cô thu ánh nhìn lại, ánh mắt lại rơi xuống người Chử Chấn Phong.

Đột nhiên nhớ tới biểu cảm sâu xa trên mặt Vệ Nam lúc cậu ta rời đi.

Lúc này cô mới nhận ra tư thế của mình với Chử Chấn Phong, đột nhiên cảm thấy bối rối.

Vệ Nam sẽ không nghĩ là cô với Chử Chấn Phong đang…

Mà Chử Chấn Phong chỉ giúp cô kéo áo ở trên vai lên, nhìn cô với vẻ mặt bất lực.

Sau một hồi lăn lộn, bây giờ anh làm gì có suy nghĩ đó nữa.


Tân Hoài An giật mình, không ngờ là anh chỉ giúp mình kéo áo.

Cô lùi về sau một cách mất tự nhiên.

Lấy túi ở dưới gối ra và nắm ba cây kim châm lại.

Sau đó không nói câu nào, đi ra ngoài.

Vệ Nam canh cửa, nhìn thấy Tân Hoài An đi ra ngoài, hơn nữa sắc mặt rất khó coi nên cũng không dám hỏi gì, chỉ nói với cô: “Cậu chủ nhỏ Thiên Nam đã lên xe rồi.”
Tân Hoài An ừ một tiếng, đi thẳng về phía thang máy.

Ngay sau đó, Chử Chấn Phong mới đi ra khỏi phòng.

Vệ Nam vội vàng xông tới, nói: “Anh Chử, xong nhanh vậy sao?”
“Bỏ cái suy nghĩ bẩn thỉu của cậu đi!” Chử Chấn Phong lạnh lùng nhắc nhở, anh nhìn ánh mắt của cậu ta là biết ngay cậu ta đang nghĩ gì.

Vệ Nam: “…” Cậu chủ còn ngại thừa nhận.

Nhưng chuyện này, cậu ta hiểu mà.

Vệ Nam cụp mắt xuống, tỉnh bơ nói: “Vâng”
“Thu dọn đồ đạc trong phòng đi.” Chử Chấn Phong quăng ra một câu rồi đuổi theo về phía bóng dáng của Tân Hoài An..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận