“Con người tôi không mong muốn gì, chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường mà thôi” Tân Hoài An nhếch môi, nói.
Đúng lúc cửa tháng máy mở ra.
Cô đi ra ngoài trước.
Chử Chấn Phong cất giọng nói: “Tân Hoài An, cho dù cô đưa Thiên Nam vào nhà họ Chử, cô vẫn có thể…”
“Tôi không muốn trải qua cảm giác đau đớn khi phải xa Thiên Nam thêm một lần nữa” Tân Hoài An đột nhiên quay người lại, hờ hững nhìn anh.
“Chử Chấn Phong, anh có biết tôi đã trải qua những gì sau khi rơi xuống vách đá không? Khi tôi nghĩ là Thiên Nam đã chết, anh có biết tôi đã nghĩ không?”
Cô chậm rãi giơ tay lên, nhìn vào lòng bàn tay của mình: “Chắc là anh không biết, khi tôi quyết định báo thù cho Thiên Nam, đến giết anh thì tôi đã hạ quyết tâm như thế nào!”
“Tôi không muốn trải qua những chuyện này nữa.
Cho nên… hãy tha cho mẹ con tôi.” Vừa nói dứt câu cuối, Tân Hoài An quay đầu bước đi không ngoảnh lại.
Chử Chấn Phong không đuổi theo mà cứ yên lặng nhìn bóng lưng của cô, chậm rãi siết chặt bàn tay đang thả lỏng.
“Tôi nhất định sẽ không để cho mẹ con cô lại bị liên lụy, tin tưởng tôi…
Anh chậm rãi thì thầm một câu, ánh mắt đặc biệt kiên định.
Sau đó, anh mới bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt bình tĩnh.
Tân Hoài An đi ra khỏi cổng bệnh viện và tìm thấy Thiên Nam ở trong xe.
Nhóc con vừa nhìn thấy cô thì lập tức nhào vào lòng cô, lo lắng hỏi: “Mẹ, chú Chử có bắt nạt mẹ không?”
“Không có, chú ấy dám bắt nạt mẹ thì mẹ sẽ cầm kim đâm chết chú ấy” Tân Hoài An thản nhiên nói, trong đầu không kiềm được mà nhớ lại cảnh tượng trong phòng.
Đúng lúc Chử Chấn Phong cũng đi ra, cô liếc anh một cái, trong lòng chợt xẹt qua một cảm giác kỳ lạ nhưng đã bị cô gạt đi.
“Đi đâu vậy?” Chử Chấn Phong nhìn hai mẹ con.
Lúc này, Vệ Nam cùng vệ sĩ cho hành lý đã đóng gói vào cốp xe.
Tân Hoài An có chút kinh ngạc: “Đây là.
“Cô Tân, hôm nay là ngày anh Chử xuất viện.
Mọi thứ đã thu dọn xong.
Để chúng tôi đưa cô và cậu chủ nhỏ Thiên Nam về” Vệ Nam nói xong thì ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại, ra hiệu cho tài xế lái xe.
Tân Hoài An đành phải ngồi lại.
“Cô và Thiên Nam về trước, tôi phải đến công ty một chuyến” Chử Chấn Phong ở bên cạnh nói.
Tân Hoài An ừ một tiếng.
Giữa hai người duy trì yên lặng, không ai nói với nhau câu gì nữa.
Chử Chấn Phong xuống xe giữa chừng ở tại tòa cao ốc của tập đoàn Chử thị, Vệ Nam cũng đi cùng anh.
Còn tài xế thì chở Tân Hoài An và Thiên Nam về.
“Mẹ, là biển kìa!” Thiên Nam nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên kích động hét lên.
Tân Hoài An sửng sốt, theo hướng ngón tay út của thằng bé nhìn về phía rặng dừa bên đường nhựa, xa xa là một khoảng biển trời xanh biếc, chim hải âu trắng bay lượn trên bầu trời.
Thật sự là biển.
Trong mắt Tân Hoài An có chút gợn sóng, nhìn về xe đi, cô chợt nghĩ ra điều gì đó.
Nửa tiếng sau, đúng như cô dự đoán, một ngôi nhà màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Biệt thự ven biển của Chử Chấn Phong.
Là nơi cô ở vào ba năm trước.
Tài xế và vệ sĩ lấy giúp hành lý, trong khi Tân Hoài An dắt Thiên Nam đến cửa biệt thự, cô thử đưa tay ra mở bằng dấu vân tay..