Không ngờ cửa lại mở ra…
Cô hơi bất ngờ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Khi đó, Chử Chấn Phong lại không xóa dấu vân tay của cô đi.
Chắc là bỏ sót thôi, dẫu sao quan hệ của hai người rất căng thẳng, anh hận không thể đuổi cô ra ngoài.
“Mẹ giỏi quá đi!” Thiên Nam nhìn thấy Tân Hoài An có thể mở cửa biệt thự, cũng kích động kêu lên một tiếng.
Sau khi mở cửa ra, cậu bé tò mò đi vào trước.
Đôi mắt tròn xoe nhìn biệt thự một lượt: “Đẹp quá” Điểm này thì Tân Hoài An thừa nhận.
Lần đầu tiên cô vào biệt thự này của Chử Chấn Phong cũng có phản ứng tương tự Thiên Nam, đúng là nơi ở hoàn hảo như trong mơ của cô.
Ai bảo cô quá yêu thích biển cơ chứ.
“Đi, mẹ đưa con về phòng” Tân Hoài An dắt Thiên Nam lên lầu.
Cô vẫn chọn ở phòng cô ở trước đó, không to nhưng rất có cảm giác thân thuộc.
Dù sao cũng có thể cho cô một chút cảm giác yên bình, cũng không biết con đường phía trước phải đi thế nào đây.
Nhóm vệ sĩ đem hành lý của mẹ con Tân Hoài An vào thẳng phòng ngủ chính.
Tân Hoài An đứng ở cửa phòng, nhắc nhở họ: “Tôi và Thiên Nam ở phòng này”
“Việc này… là trợ lý Vệ dặn dò” Một vệ sĩ dẫn đầu nói.
Tân Hoài An không khỏi nhíu mày, nói với giọng điệu cương quyết: “Chúng tôi chỉ ở phòng này” Các vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng họ cũng giúp đỡ chuyển hành lý sang phòng này.
“Cảm ơn, tôi sẽ nói với Chử Chấn Phong.
Đây là quyết định của tôi” Tân Hoài An nói.
Các vệ sĩ nhìn cô với vẻ biết ơn rồi nối đuôi rời đi.
Tân Hoài An thu dọn hành lý, Thiên Nam cũng ở bên cạnh giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại của Trương Nhược Phi gọi đến.
“Tân Hoài An, hôm nay hai người xuất viện à?” Anh ta trực tiếp hỏi thẳng.
Tân Hoài An nhìn xung quanh một lượt, nói: “Bây giờ tôi và Thiên Nam đang ở trong biệt thự của Chử Chấn Phong”
“Ờ, cái này…” Trương Nhược Phi có hơi bất ngờ, khựng lại một lúc rồi hỏi: “Vậy tiếp theo cô định tính thế nào?”
“Trước tiên chữa dạ dày của Chử Chấn Phong cho khỏi.
Đây là chuyện tôi đã hứa với anh ấy” Trương Nhược Phi tỏ vẻ đã hiểu.
Anh ta biết Tân Hoài An rất giữ lời hứa, là người nói được làm được.
“Ừ, vây cô phải cẩn thận đấy” Trương Nhược Phi dặn dò.
“Yên tâm, Chử Chấn Phong không làm gì được tôi đâu” Tân Hoài An liếc nhìn kim ở trên bàn.
Trương Nhược Phi cười khẽ: “Thật ra tôi lại lo cho Chứ Chấn Phong.
Chủ yếu là phía nhà họ Hàn, tôi sợ bọn họ lại để mắt đến cô.
Tóm lại là cứ ở trong biệt thự đi, dù sao cũng có vệ sĩ của nhà họ Chử bảo vệ cô.”
“Ừ, tôi biết rồi” Tân Hoài An cúp máy, tiếp tục thu dọn quần áo như không có chuyện gì.
Ở trong phòng họp của tập đoàn Chử thị đang bị bao phủ bởi không khí lạnh lẽo.
Chử Chấn Phong mới vừa xuất viện, đang ngồi ở trên bàn họp rất lớn.
Gương mặt lạnh lùng vẫn còn vẻ xanh xao do bệnh nặng mới khói Nhưng so với vẻ mặt u ám thì không có gì đáng kể.
Ánh mắt anh sắc bén, quét qua tất cả những người ở trong phòng họp và giọng nói lạnh lùng của anh toát ra một sự ớn lạnh: “Chỉ trong vài ngày mà cổ phiếu của tập đoàn Chử thị đã giảm mạnh và cổ phần bị thu hẹp nghiêm trọng.
Mọi người có thể giải thích lý do không?”
Mỗi lời anh nói ra đều đang gõ vào trái tim mọi người và gây ra áp lực.
Vệ Nam thật sự muốn toát cả mồ hôi.
Ngày hôm qua chủ tịch Chử mới sang chỉ nhánh nước ngoài mà sao trong nước bỗng nhiên lộn xộn như nồi cháo thế này.
Ngay cả cậu ta cũng nhận ra việc này có vấn đề nên đương nhiên anh Chử chỉ cần liếc sơ qua đã nhìn thấu..