Tập đoàn Chử thị lớn mạnh như vậy, không phải là không thể tiếp tục hoạt động kinh doanh nếu không có tổng giám đốc Chử và cậu Chử, trừ khi bị người khác ác ý tính kế.
Về phần người đó là ai còn cần phải nói sao?
“Đêm nay mọi người ở lại tăng ca” Chử Chấn Phong đặt một chồng tài liệu thật dày, rơi rải rác trên bàn.
Sau đó anh đứng dậy bước ra ngoài.
Vệ Nam nhìn theo hướng anh đi, kinh ngạc hỏi: “Anh Chử, anh vừa mới xuất viện, cơ thể vẫn chưa hồi phục…”
“Tôi vừa nói gì?” Chử Chấn Phong dừng bước, liếc mắt nhìn cậu ta.
“Tăng, tăng ca…” Chử Chấn Phong lạnh lùng nhếch môi nói: “Tất cả mọi người” Đương nhiên bao gồm cả anh.
Anh có thể nghỉ ngơi nhưng nhà họ Hàn sẽ không cho tập đoàn Chử thị cơ hội để thở.
Nhất là hiện tại anh đã xuất viện, phải tranh thủ từng giây phút để hành động!
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị.
“Đúng vậy, bỏ ra thêm hai trăm bốn mươi nghìn tỷ nữa rồi đánh sập công ty này cho tôi!”
“Cái gì? Cậu ta không đồng ý, hừ, tên này đúng là trung thành và tận tâm với tập đoàn Chử thị thật đấy, không thành vấn đề… nếu cậu ta muốn bán mạng cho Chử thị thì tôi sẽ tác thành cho cậu ta.
Gọi người tống khứ cậu ta đi!”
“Chử Chấn Phong và Tân Hoài An đã xuất viện rồi à? Tốt lắm, rốt cuộc thì tôi cũng chờ được anh ta…” Hàn Lệ Thu ngồi trên ghế sofa bọc da, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trước mặt, mười ngón tay cấp tốc gõ chữ tuyên bố tin tức.
Lúc nhìn thấy tin tức Chử Chấn Phong và Tân Hoài An đã n, ánh mắt cô ta lóe lên, trực tiếp bấm số nội “Tân Hoài An và đứa nhỏ kia đang ở đâu?” Cô ta hỏi xuất.
Đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng nói: “Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho họ ở trong biệt thự riêng của anh ta, xung quanh bố trí vệ sĩ bảo vệ rất chặt chẽ” Ánh mắt Hàn Lệ Thu lóe lên sự giết chóc.
Nếu hai mẹ con này gặp chuyện không may chắc chắn sẽ giáng một đòn đả kích thật lớn cho Chử Chấn Phong nhỉ?
Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ chờ mong và phấn khích, vừa nhìn thấy bóng người ở cửa thì nảy ra một ý.
“Hàn Âu Dương” Hàn Lệ Thu cúp điện thoại gọi tên người kia.
Hàn Âu Dương đang muốn rời đi thì khựng lại.
Anh ta bước đến: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải anh luôn phái người điều tra tung tích của Khôn Trung Lâm và người phụ nữ kia sao? Thế nào, đã tìm được họ chưa?” Hàn Lệ Thu khoanh hai tay trước ngực hỏi.
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn thoáng qua trên gương mặt anh †a khiến cô ta không khỏi chế nhạo.
“Anh xem, tôi biết hết tất cả những việc mà anh làm đấy” Câu nói này như chặt đứt cọng rơm cứu mạng duy nhất của Hàn Âu Dương.
Anh ta như mất hết lý trí, rốt cuộc cũng không thể tỏ ra bình tĩnh trước mặt người đàn bà gian xảo này được nữa.
Anh ta trừng mắt nhìn cô ta, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào hả? Ba năm, ba năm rồi! Cô còn muốn nhốt hai mẹ con cô ấy đến khi nào nữa đây? Cô còn muốn khống chế tôi đến bao giờ?” Hàn Lệ Thu bỏ ngoài tai, cười khinh miệt: “Chuyện này.
không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao, lúc trước anh cũng đã đồng ý rồi còn gì” Nhưng cô ta cũng không muốn cùng anh ta tranh luận về vấn đề này nên giọng điệu lập tức thay đổi: “Được rồi được rồi, đừng nói tôi là loại người lạnh lùng vô tình, tôi quyết định sẽ cho bố con các người đoàn tụ.
Nhưng trước hết tôi muốn anh giúp tôi làm một việc” Hàn Âu Dương ngẩn ra, rồi cảnh giác nhìn cô ta: “Chuyện gì?
Hàn Lệ Thu lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách, lật đến một trang, xé ra rồi đưa đến trước mặt anh ta: “Tôi muốn anh giết chết hai mẹ con họ” Hàn Âu Dương cầm tờ giấy, nhìn ảnh chụp bên trên, là hình Tân Hoài An và Thiên Nam.
Anh ta sửng sốt, có chút bối rối.
Hàn Lệ Thu cười nhạt nhìn anh ta, khế nói: “Lấy mạng sống của mẹ con nhà họ đổi lấy người phụ nữ và con trai của anh, tôi thấy khá công bằng, anh thấy sao?” Hàn Âu Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo..