Tần Hoài An muốn bước tới, nhưng lại bị Chử Gia Mỹ ngăn lại, “Lần này có Thanh Hà ở đây rồi, không tới phiên cô xen vào.
Cái loại đầu sỏ gây nên tội tày trời như cô mau cút xa ra!”
Ngay cả Liễu Giai Tâm cũng không có thái độ với Tần Hoài An, bởi vì cô ta cũng tin rằng Tần Hoài An đã “chọc tức” tới Tống Cẩn Dung.
Tần Hoài An đành phải lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng rơi vào Tống Cẩm Dung, quan sát triệu chứng của bà rồi thầm phân tích trong lòng.
Lâm Kỳ Phong hơi bất ngờ trước thái độ của bà Chử và cô Chử đối với cô.
Ông ta muốn giúp Tần Hoài An nói vài câu, lại rất muốn cứu bà cụ, vì vậy ông ta đề nghị với Chử Chấn Phong: “Mợ Chử rất hiểu về y thuật, có nên để cô ấy khám cho bà cụ xem thế nào không?”
Chử Chấn Phong ánh mắt rơi vào Vương Thanh Hà nói: “Cô Vương và cô ấy là bạn học, y thuật so với cô ấy còn tốt hơn.”
So với Tần Hoài An, hắn hiển nhiên đối với Vương Thanh Hà tin tưởng hơn.
Dù sao, “cô ấy” cũng đã cứu anh trong đêm đó.
Lâm Kỳ Phong sửng sốt nhìn Vương Thanh Hà, bởi vì cô ta ngồi xổm trên mặt đất quay lưng về phía ông ta nên không thể nhìn rõ mặt.
Ông ta nghĩ Tần Hoài An đã rất giỏi rồi, nếu như cô Vương này còn giỏi hơn nữa thì bà cụ chắc cũng không xảy ra chuyện gì được …
Ông ta tin những gì Chử Chấn Phong nói, vì vậy ông ta không nói nhiều nữa, lặng lẽ đứng một bên nhìn.
Vương Thanh Hà thấy mọi người xung quanh đều đang chú ý đến mình, lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn vô cùng.
Nếu cô ta có thể đánh thức bà cụ dậy, thì việc cô ta lưu lại ở nhà họ Chử sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ đến điều này, Vương Thanh Hà liền ra tay.
Vì chắc chắn rằng người bệnh bên kia đã ngất xỉu vì bí máu và khí, cô ta không ngần bóp chặt lấy nhân trung của Tống Cẩn Dung, dùng tay còn lại ấn vào vùng giữa ngực và bụng của bà.
Dưới các hành động sơ cứu của cô ta, Tống Cẩn Dung không hề tỉnh lại, nhưng máu mũi càng chảy dữ dội hơn, hô hấp thì càng ngày càng yếu.
Vương Thanh Hà có chút hoảng hốt.
Sắc mặt những người bên cạnh cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Chử Gia Mỹ lo lắng nói: “Thanh Hà, có chuyện gì không đúng lắm, bà của tôi giống như kiểu sắp xảy ra chuyện không ổn rồi ấy?”
Lời vô nghĩa như thế mà cũng cần cô nói sao?
Vương Thanh Hà trong lòng nguyền rủa Chử Gia Mỹ, vẻ mặt sợ hãi lộ ra, có điều ngón tay không khỏi run lên.
Nhỡ mà trong trường hợp bà già này chết trong tay của chính mình …
Vương Thanh Hà đưa ra quyết định dứt khoát, cô ta không dám cố hết sức nữa, quay đầu lại nói với Liễu Giai Tâm: “bà Chử, tình trạng của bà nội rất tệ.
Cháu sợ rằng sơ cứu cũng vô ích.
Xe sẵn sàng chưa? Bà nội phải được đưa đến bệnh viện ngay lập tức!”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt của mọi người, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Chử Chấn Phong không còn nhìn cô ta nữa, bước nhanh ra ngoài, giọng nói khẩn trương của anh cũng dần dần biến mất.
“Bao lâu nữa bác sĩ sẽ đến? Kẹt xe?! Gọi ngay và sắp xếp phân luồng đèn xanh cho tôi! Mười lăm phút nữa phải đuổi kịp đến đây…”
Liễu Giai Tâm và những người khác đứng ngơ ngác, không biết phải làm gì ngoại trừ việc lo lắng.
Mà Vương Thanh Hà, người biết khả năng của mình là không đủ, đã phải bước sang một bên đứng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khi mọi người lui sang một bên, Tần Hoài An đã bước tới phía trước.
“Cô muốn làm gì hả?!” Chử Gia Mỹ nắm lấy tay cô, tỏ vẻ phòng bị.
Tần Hoài An trịnh trọng nói: “Tình trạng của bà cụ hiện tại vô cùng nguy kịch, e rằng không đợi được bác sĩ tới đâu.”
“Đều trách cô cả thôi, là cô làm cho bà nội tức giận tới mức như vậy!” Chử Gia Mỹ trừng mắt trách móc cô.
Lâm Kỳ Phong lo lắng cho tình hình của bà cụ Chử, hỏi: “Mợ Chử à, cô có cách nào không?”
Tần Hoài An gật gật đầu, nhìn về phía Liễu Giai Tâm, “Có thể để cho tôi thử một chút không?”
Ở đây, chỉ có bà ấy mới có quyền quyết định.
Liễu Giai Tâm cau mày và nhìn cô với ánh mắt ngờ vực.
Lần trước Tần Hoài An đã cứu bà cụ rồi, nhưng lần này tình thế hiển nhiên khác hẳn.
Ngay cả Vương Thanh Hà cũng không có cách, không biết cô ấy thể làm gì?
Vương Thanh Hà ở bên kéo khóe môi khinh thường..