Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Tần Hoài An đoán Chử Chấn Phong sắp ăn xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống, không có ai cả.

Cô không khỏi nghi hoặc.

Đâu rồi?
Tống Mai ra khỏi bếp, lau tay vào tạp dề.

Tháy Tần Hoài An đứng trên cầu thang nhìn quanh quần, hình như đang tìm kiếm gì đó, lập tức kịp phản ứng lại.

“Cô Tần, cậu Chử vào phòng làm việc rồi.”
Tần Hoài An mím môi khi nghe được lời này, quay đầu đi tìm anh trong phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc đóng chặt.

Cô giơ tay lên gõ cửa.

Vệ Nam ra mở cửa, bất ngờ nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn về phía sau: “Anh Chử, là cô Tần.”
“Cho cô ấy vào.” Chử Chấn Phong ngồi sau bàn làm việc đang xem tập tài liệu với tốc độ gió cuốn, nói mà không nhìn lên.


Tần Hoài An bước vào phòng làm việc, nhìn thấy anh vừa ăn xong đã ngồi yên một chỗ, cơn tức giận bị kìm nén cuối cùng giống như lại bộc phát ra.

Cô khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chử Chấn Phong, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.”
“Bây giờ tôi đang rất bận.” Chử Chấn Phong ngẩng đầu liếc cô một cái.

Tần Hoài An nghe vậy không khỏi tiến lên, chống hai tay lên bàn, tức giận nhìn anh: “Chuyện gì mà bận rộn tới nỗi không nói nỗi vài câu? Anh muốn chết sao?”
Nghe được mùi thuốc súng trong giọng điệu của cô, Chử Chấn Phong đành phải đặt tài liệu xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với Vệ Nam.

Vệ Nam thức thời đi ra ngoài và đóng cửa lại.

“Làm sao vậy?” Chử Chấn Phong hỏi.

“Dạ dày của anh không thể chịu được giày vò như thế này đâu!” Tần Hoài An nói thẳng.

“Ăn không đúng giờ cũng thôi đi, sau khi ăn xong tiêu hóa không tốt cũng không đứng lên đi lại.

Người giống như anh, vốn đã bị bệnh bao tử mà cứ như vậy thì khi nào mới tốt lên được?”
“Tình trạng của tôi, tự tôi biết.” Chử Chấn Phong nhíu mày, có lẽ là anh cảm thấy Tần Hoài An cố ý phóng đại.


Để chứng tỏ bản thân, anh nói thêm: “Vừa rồi tôi đã ăn hai bát.”
Tần Hoài An giận quá hoá cười.

“Anh có ăn ba bát cũng vô dụng! Thuốc tôi làm ra không phải thuốc tiên, ăn xong dạ dày cũng sẽ không lành ngay được đâu.”
“Tôi không nghĩ như vậy!” Chử Chấn Phong nhíu chặt mày, đối với vẻ tức giận trên mặt Tần Hoài An, anh không biết phải nói thế nào với cô.

Hai người chỉ biết nhìn nhau chằm chằm, cả hai người đều không nói gì.

Tần Hoài An dời tầm mắt, nhìn xuống tài liệu trước mặt, đống tài liệu thật lớn.

Sau đó cô nhận ra rằng Chử Chấn Phong thực sự rất bận rộn.

Nghĩ ngợi một chút, giọng điệu của cô hơi dịu lại, nói: “Nếu chỉ là xem tài liệu thì tôi khuyến khích anh nên đứng lên xem thay vì cứ ngồi suốt như vậy.”
Nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng của Chử Chấn Phong cũng dịu xuống.

“Ồ, vậy từ giờ tôi sẽ thử làm như vậy.” Nói xong, anh hắt cằm về phía cửa: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì cô đi ra ngoài trước đi.”
Tần Hoài An vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Chử Chẩn Phong lập tức đau đầu, đành phải đứng lên khỏi ghế dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, cầm theo tài liệu trong tay.

Anh nhìn cô với ánh mắt “Thế này được rồi chứ?”.

Tần Hoài An miễn cưỡng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Cô mới đi được mấy bước, vẫn không kìm lòng được, dừng lại, quay đầu nói với anh: “Chử Chấn Phong, tôi đã đồng ý sẽ chữa trị khỏi cho dạ dày của anh, từ giờ trở đi tôi sẽ dùng thân phận bác sĩ của anh, đưa ra những yêu cầu mang tính chuyên nghiệp cho anh nên hy vọng anh có thể phối hợp thật tốt.”
Chử Chấn Phong mím đôi môi mỏng, nhưng không nói gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận