Cô ta dẫn Tôn Bảo Hưng ra khỏi phòng, cả hai đi dạo trên hành lang.
Tân Bảo Nga cắn môi nói: “Bảo Hưng, làm ơn hãy chữa lành tay cho anh ấy.”
Tôn Bảo Hưng quay đầu sang, cười bất lực: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng…”
Ngừng một chút, anh ta đột nhiên thay đổi giọng diệu, nói: “Đúng rồi, tôi chợt nhớ tới một người.
Nếu có thể nhờ chị ấy đến đây, có lẽ có thể chắc chắn tới chín mươi phần trăm?”
“Thật sao?” Đôi mắt Tân Bảo Nga sáng lên: “Là ai vậy?”
Nếu thật là có nhân vật lợi hại như thế, mà lại ở trong nước, không thể nào cô ta lại không biết.
“Chị ấy cũng mới về nước chưa được bao lâu, là đồng nghiệp trước kia đã từng làm việc với tôi, cũng có quan hệ không tồi với giáo sư Smith.
Trước tiên tôi cần phải thử xem có thể liên lạc với chị ấy được hay.
không, còn phải xem chị ấy có muốn hỗ trợ hay không nữa.”
Tôn Bảo Hưng nói, giang tay ra: “Nếu như thực sự không được, cũng chỉ có thể để tôi nhận làm.”
“Vậy… được rồi.” Tân Bảo Nga do dự nói, nhấn mạnh: “Xin anh nhất định phải mời được người kia đến giúp, xin nhờ cậy vào anh.”
Tân Bảo Nga còn chưa bao giờ hạ giọng cầu xin người khác như thế này.
Nhưng Liễu Thanh Phong là chồng chưa cưới của cô ta, vì anh ta, ngay cả mặt mũi cô ta cũng không thèm đoái hoài tới.
Chỉ hi vọng tâm ý này của cô ta, cuối cùng sẽ được báo đáp.
Tân Bảo Nga đưa mắt nhìn Tôn Bảo Hưng đã rời đi, cho đến khi bóng lưng của anh ta đi xa, lúc này cô ta mới quay người, trở về phòng bệnh.
Cùng lúc đó.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ của biệt thự cửa, vô cùng chói mắt, chiếu lên người đang ngủ say trên giường.
Tối hôm qua gần như Tần Hoài An không có nghỉ ngơi, tranh thủ chút thời gian của buổi sáng, nhanh chóng ngủ bù lại.
Lúc đang ngủ say, giọng nói của Thiên Nam vang lên ở bên cạnh: “Mẹ, điện thoại, điện thoại của chú Hưng.”
Tần Hoài An nhíu mày, rất không tình nguyện ngồi dậy, lập tức trong tay đã bị nhét vào một cái điện thoại.
Cô xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến: Tôn Bảo Hưng.
Không khỏi có chút ngơ ngác, sau đó ấn nghe điện thoại.
Vừa tỉnh lại, giọng nói còn lười biếng khàn khàn: “Alo? Bảo Hưng, cậu tìm tôi à?”
“Chị An, tôi có một ca phẫu thuật, muốn xin chị giúp một tay.”
Tôn Bảo Hưng miêu tả lại khái quát tình hình của Liễu Thanh Phong, không nói ra tên tuổi.
Tần Hoài An nghe xong cảm thấy quen thuộc: “Cũng là gãy xương tay à? Làm sao lại bị thương?”
Giọng nói của Tôn Bảo Hưng vô cùng khiêm tốn: “Cái này tôi không có hỏi nên không rõ lắm, đây là do tôi được người khác nhờ.
Nhưng mà làm loại phẫu thuật phục hồi này rủi ro rất lớn, tôi…”
“Cậu muốn mời tôi hỗ trợ?” Tần Hoài An chủ động nói ra những lời mà anh ta chưa kịp nói xong.
Tôn Bảo Hưng vội vàng nói: “Đúng vậy, chính là ý này, dù sao kỹ thuật của chị An đến cả giáo sư Smith cũng đã từng chính miệng khen ngợi.”
Tần Hoài An nghĩ một lát, có chút đắn đo.
Tình huống mà Tôn Bảo Hưng nói làm cô nghĩ đến Liễu Thanh Phong.
Phương án phẫu thuật mà cô muốn thực hiện cho Liễu Thanh Phong bởi vì lúc trước chưa bao giờ làm qua, cho nên không đủ kinh nghiệm.
Mà cuộc phẫu thuật mà Tôn Bảo Hưng mời cô hỗ trợ, vừa lúc cũng khai thác loại phương pháp phẫu thuật mà cô nghĩ đến, nếu cô có cơ hội thử thì đến lúc điều trị cho Liễu Thanh Phong cũng sẽ chắc chắn hơn.
Chỉ là….